TỨ QUÝ CẨM - Trang 566

thị đó đi, chỉ là hắn chưa kịp đợi Vương Thị được thả đi thì đã có tình ý với
cô ta rồi.

“Hồi đầu cô ấy phạm lỗi, đại ca đã cứu cô ấy, huynh thật tốt bụng. Hiện

giờ cô ấy lại sinh con trai cho huynh, thêm cành thêm lá cho phủ Quốc Công
chúng ta, mặc dù có sai, nhưng dù sao cô ấy cũng là mẹ đẻ của Hoàn ca nhi,
nếu sau này Hoàn ca nhi lớn lên, biết chúng ta xử chết mẹ nói, nó sẽ…”
Vinh tam lão gia buồn bã nhíu mày. “Cứ nghĩ đến đây là đệ lại cảm thấy khó
chịu, dù sống một ngày cũng nên nghĩa vợ chồng, hoàn ca nhi lại là cháu của
đệ, đệ…”

Nhắc đến Hoàn ca nhi, đại lão gia lại nghĩ đến đứa con mập mạp, đáng

yêu của mình. Mặc dù lão cũng có con trai, nhưng không ai đáng yêu và
giống lão như Hoàn ca nhi, đại lão gia thực sự yêu thương cậu bé. Lão cũng
cảm thấy thương xót Vương Thị. Tối qua bọn còn ân ái, ngọt ngào bên nhau,
vậy mà sáng mai phải vĩnh biệt cô ấy mãi mãi, đại lão gia không nỡ chút
nào.

Giống đàn bà thường hay nghĩ ngợi, Vương Thị từng nhiều lần hỏi

Vinh đại lão gia rằng nếu chuyện của bọn họ vỡ lở, lão có bảo vệ cô ta được
không, lúc đó lão đã vỗ ngực hùng hồn đáp: “Đương nhiên rồi!”

Nghĩ đến đây, Vinh đại lão gia càng cảm thấy áy náy, một người như

hoa như ngọc, thân hình nảy nở trắng muốt như thế mà lại sắp hương tàn
ngọc vỡ, sau này lão sẽ không được hưởng sự chăm sóc dịu dàng, ân cần của
cô ta nữa, thật không nỡ chút nào.

Khi Vinh Cát Xương nói ra những lời này, Vinh đại lão gia cũng không

phải kẻ ngốc, trong lòng cảm thấy rất xúc động.

“Ai nói là không phải, có điều một người lăng loàn như Vương Thị thì

sống cũng mất mặt, chỉ thấy đáng thương cho Hoàn ca nhi của ta.” Vinh đại
lão gia xúc động đến nỗi rơi hai giọt lệ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.