TỨ QUÝ CẨM - Trang 568

Nhưng lần này, An Quốc Công cũng không thể không xem xét thái độ của
Vinh tam lão gia.

“Lão tam, con thấy thế nào?” An Quốc Công đẩy mọi trách nhiệm lên

vai Vinh tam lão gia, An Quốc Công không muốn Vương Thị còn sống để
đứa con trai út của ông phải “đội mũ xanh” suốt đời.

“Con…” Vinh tam lão gia liếc nhìn Vinh đại lão gia một cái, cái nhìn

này cũng tràn đầy thâm ý, sau đó mới thấp giọng nói. “Dù sao cũng là một
mạng người, đưa cô ta vào chùa Cô Tử coi như giải quyết vấn đề gọn ghẽ.”

An Quốc Công rất hiểu ý của Vinh tam lão gia. Vì lão đại ngốc nghếch

nên mới phải tìm lão tam giúp đỡ.

An Quốc Công thở dài một tiếng. “Thôi được rồi, sản nghiệp gia đình

này về sau đều là của ngươi, ngươi muốn thế nào thì làm thế đi.”

Vinh đại lão gia nghe thấy thế thì vừa mừng vừa thấp thỏm, lão già nói

thế có nghĩa là muốn từ bỏ quyền lực sao?

Khi cửa phòng chứa củi được mở ra, ánh sáng hắt vào căn phòng tối

om, Vương Thị ngồi co ro trong góc tường bỗng ngẩng phắt đầu lên, trong
ánh mắt chứa đầy vẻ tuyệt vọng, đây là lần cuối cùng cô ta được nhìn thấy
ánh mặt trời sao? Tối qua, cô ta khóc gần như mù hai mắt, kêu gào rát họng
nhưng cũng vô tác dụng, không ai muốn nghe cô ta nói. Cô ta có kết cục thế
nào, dù không ai nói thì cô ta cũng đã biết.

“Ra ngoài đi!” Hai bà nô bộc khỏe mạnh đứng ngay trước cửa, hét lên

với giọng căm ghét.

Vương Thị ngẩn người, cô ta vốn nghĩ cửa mở ra là có người mang

thuốc độc hoặc tấm lụa trắng ba tấc vào mới phải chứ. Cô ta đứng dậy, chậm
chạp lê bước đến cửa, muốn cố gắng sống thêm một khắc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.