TỨ QUÝ CẨM - Trang 57

A Vụ cảm thấy buồn cười, Cốc Ngọc có tài đánh đàn, kỹ thuật điêu

luyện, nhưng lại không biết dạy học trò.

Nghe đến lần thứ hai thì A Vụ cũng biết đánh. Cốc Ngọc để ba người

họ tự luyện tập, Vinh Tứ thì lóng ngóng, mới đánh một chút đã sai ba âm,
Vinh Ngũ cũng không khá hơn là bao. Chỉ có A Vụ không cần xem bản
nhạc, tự tin gảy đàn, tiếng đàn êm dịu như nước chảy mây trôi, khiến ba
người đều quay lại nhìn nàng với ánh mắt kinh ngạc. Thấy vậy, A Vụ vội
vàng gảy nhầm ba âm, cố tỏ ra luống cuống.

Lúc này ba người họ mới thu lại ánh mắt ngạc nhiên. Cuối cùng, Cốc

Ngọc nhìn sang A Vụ gật đầu, mặc dù phần sau vì bối rối đánh sai, nhưng
đoạn đầu cũng không tệ, còn khá hơn cả Vinh Ngũ.

Sau khi tan học, Vinh Tứ liếc A Vụ một cái, không vui nói: “Bản nhạc

hôm nay cũng không khó, chẳng qua là muội chú ý hơn mà thôi.”

Mặc dù cầm kỳ thi họa là môn học, chữ “cầm” đứng đầu, nhưng người

đương thời đều coi trọng chữ nghĩa hơn, đánh một bản nhạc hay không bằng
làm một bài thơ hay, nghề cầm ca chỉ là để mua vui cho mọi người, thế nên
người ta xếp lại “cầm” đứng cuối cùng.

Buổi chiều còn có môn thư họa và môn nữ công, lịch học kín mít cả

ngày khiến A Vụ không khỏi kêu thầm, làm tài nữ quả không dễ dàng chút
nào. Nhớ hồi xưa vì ốm yếu, các môn nghệ thuật này chỉ khi nào có hứng
nàng mới học, mà học cũng chỉ như thêu hoa trên gấm, dù sao không cần
học thì thân phận nàng cũng đã cao quý rồi. Giờ mới thấy học mấy môn này
đúng là muốn hành hạ người ta mà.

Mấy ngày trôi qua, đối với tất cả các môn học A Vụ đều tỏ ra bình

thường, đã có tiến bộ chút ít, sau này giỏi từ từ mới không làm người khác
kinh ngạc. Còn Vinh Ngũ, rõ ràng rất xuất sắc về đường học vấn, nhưng nữ
công lại không thể bằng Vinh Tứ, vậy cũng có thể coi là mỗi người một sở
trường.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.