TỨ QUÝ CẨM - Trang 622

mong mẹ đừng đuổi con đi, người đời sau sẽ mắng con là đồ bất hiếu!” Vinh
tam lão gia tỏ ra rất kích động.

Vinh Cát Xương càng kích động thì lão thái thái càng lạnh lùng. Cuối

cùng bà ta cũng coi như tìm ra điểm yếu của lão tam, người làm quan mà
phải đội mũ bất hiếu, sau này chắc chẳng còn tiền đồ gì nữa. Bất hiếu thì
làm sao có thể trung thành với vua được? Lão thái thái muốn cười hả hê một
tiếng trong lòng, chắc chắn chắn phải cho hắn ra ở riêng mới được.

“Ngươi đang làm gì đấy? Mau đứng dậy đi. Bây giờ trong nhà đã loạn

như thế này, ba huynh đệ nhà ngươi mà sống cùng nhau thì tất sẽ có dị nghị,
cứ ra ở riêng là tốt nhất.” Lão thái thái tỏ ra rất hiểu đạo lý ăn ở.

Vinh tam lão gia vội vàng lắc đầu. “Con tuyệt đối không dám có ý nghĩ

bất kính với các ca ca. Vương Thị chẳng qua cũng chỉ là tiện thiếp, lại
không giữ gìn bản thân nên không thể trách các ca ca được, mong mẹ không
đuổi đứa con này, để ba huynh đệ chúng con cùng nhau hiếu kính với cha
mẹ.”

Lão thái thái cười lạnh một tiếng, hừ, không thể để ngươi ở cạnh báo

hiếu được, nếu không có ngày nào đó phủ này làm việc gì hồ đồ, người được
hưởng lợi nhất lại chính là ngươi.

“Lão tam, cả nhà thúc ra ở riêng, vợ thúc không phải hầu hạ mẹ chồng

nữa, được sống những ngày tháng nhàn hạ, như vậy không phải tốt hơn
sao?” Nhị lão gia cười lạnh. “Hay là thúc không nỡ rời xa phú quý của cái
phủ này?”

“Nhị ca, huynh nói thế có ý gì chứ?” Vinh tam lão gia ngạc nhiên

ngẩng đầu nhìn nhị lão gia.

“Thôi đừng có giả bộ nữa, mấy ngày qua thúc chạy đông chạy tây khắp

nơi làm gì? Đừng tưởng cả nhà mù cả, thúc cũng nhẫn nại thật đấy. Hừ,
nhưng ta nói cho thúc biết, thúc đừng có mơ chức vị của phủ Quốc Công,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.