TỨ QUÝ CẨM - Trang 624

thuận và rất có năng lực, nhưng lão lại không thích kiểu trí thức của con.
Nhớ hồi đó, lão cũng không chịu nổi đám ranh con chỉ biết cầm bút viết
lách.

Ở triều Đại Hạ, quan văn tiết chế quan võ, khi không có chiến tranh,

quan võ chỉ giống như nhị nương, mà cho dù có chiến tranh, quan võ cũng
thường xuyên bị đám văn nhân chỉ biết “đánh trận trên giấy” khoa chân múa
tay chỉ báo, thế nên không thể trách An Quốc Công ghét đám quan văn,
ngay đến con của vợ lẽ ngài cũng tỏ ra xa cách.

Vinh tam lão gia quỳ xuống trước mặt An Quốc Công, khóc lóc. “Cha,

cầu xin cha… con…”

Câu ngắt quãng này thực sự rất “thâm sâu”, hoàn toàn không nghe ra là

Vinh tam lão gia xin ra ở riêng hay là xin đừng cho ông ta ra ở riêng.

Nhị lão gia bắt đầu cuống lên, cũng gào theo: “Cha, lão tam đòi ra ở

riêng, mẹ đã đồng ý rồi.”

An Quốc Công đập bàn đứng dậy. “Ai nói muốn ra ở riêng?”

An Quốc Công mặc dù đã già nhưng cũng coi như chưa đến nỗi hồ đồ,

quan sát tình cảnh này là biết chuyện ra ở riêng không phải là chủ ý của lão
tam, mà nếu là chủ ý của lão tam thì bà vợ của ngài lại đồng ý sao? Có khi
đã lấy gia pháp mà đánh chết không tha ấy chứ.

Nhị lão gia thấy An Quốc Công tức giận thì cũng không dám lên tiếng,

còn Vinh tam lão gia lúc này đã làm ra vẻ “sắp ngất xỉu đến nơi”, chỉ có lão
thái thái là không sợ An Quốc Công, từ hồi còn trẻ bà đã không biết sợ là gì
rồi.

“Tôi đã nói đấy. Không phải ông hay bảo cha con ông không cùng

chung quan điểm ư? Nếu cứ miễn cưỡng sống dưới một mái nhà thì mọi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.