TỨ QUÝ CẨM - Trang 627

Vinh tam lão gia biểu diễn cả một tối, vừa dập đầu vừa khóc lóc, về đến

phòng thì đã mệt phờ người.

Thôi Thị vội vàng hầu hạ ông cởi giày, thay áo, rửa mặt, sau đó nói

nhỏ: “Lão gia, có thành không?” Nói đến việc ra ở riêng, Thôi Thị chính là
người vui nhất, lão thái thái và hai bà chị dâu như ba quả núi lớn chèn ép bà
bao năm nay, cột sống của bà cũng sắp bị cong vẹo cả rồi.

Vinh tam lão gia gật đầu. “Có phải A Vụ nghĩ ra trò kêu người bảo lão

già đó đến thượng phòng không?” May mà hai người đó không bàn bạc
trước, xảy ra cãi vã nên chuyện ra ở riêng mới được định đoạt, nếu không
sau này phải để lão già đó đi khuyên lão thái thái thì sẽ không còn hay nữa.

“Vâng, con bé thấy thời cơ tốt liền bảo lão thái thái không được khỏe,

sợ chàng lại mâu thuẫn cãi cọ với bà nên sai người đi mời ông ấy đến
khuyên giải.” Thôi Thị lại vắt một chiếc khăn lạnh đặt lên trán Vinh tam lão
gia.

Vinh tam lão gia giữ chiếc khăn nằm xuống giường, thở ra một hơi

khoan khoái.

Vì sợ đêm dài lắm mộng nên lão thái thái nhanh chân nhanh tay hành

động, mới qua hai ngày đã mời được các bô lão của họ tộc đến chủ trì
chuyện ra ở riêng cho họ.

Hôm nay có ba vị tộc lão đến. Một người là nhị thúc của An Quốc

Công Vinh An Kiệt, râu tóc bạc trắng như cước, mặt mũi hồng hào, sống rất
thọ, giờ ông là người cao tuổi và có vai vế cao nhất trong nhà. Vị thứ hai là
đệ đệ của An Quốc Công, Vinh An Hưng. Vị thứ ba là đại bá cùng họ khác
chi. Ba vị này là người có tiếng nói nhất trong dòng tộc.

Ba người ngồi ổn định rồi mới quan sát đầy đủ mọi người của đại

phòng, nhị phòng và tam phòng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.