TỨ QUÝ CẨM - Trang 677

không hay thì sau này con biết sống thế nào đây?”

A Vụ nhắc ngay đến trọng điểm vấn đề khiến Thôi Thị lập tức im lặng.

Cũng đúng thôi, Trưởng Công chúa Phúc Huệ là người “mắt mọc ở trên tận
đỉnh đầu”, chắc chắn sẽ coi thường xuất thân thấp kém của gia đình họ, nếu
tam lão gia là con vợ cả thì may ra còn có chút cơ hội.

“Nhưng thứ đồ quý giá như cuốn Quảng Lăng Tán…” Thôi Thị cảm

thấy khó xử, hai nhà không thể kết thông gia, nhận đồ quý gia như vậy thì
không nên chút nào.

A Vụ lại không nghĩ như vậy, trong tiềm thức, nàng đã coi cuốn Quảng

Lăng Tán là đồ của mình, vì vốn dĩ cuốn sách này được để ở giá sách của
Quận chúa Khang Ninh.

A Vụ cảm thấy hơi đau xót, đồ như vậy mà nhị ca nàng lại dễ dàng đem

đi tặng người khác, có lẽ huynh ấy đã quên tiểu muội mình rồi. Trong lòng
A Vụ bỗng dâng lên cảm giác không cam tâm, thấy có người cướp đi ca ca
của mình, nhưng người ấy lại chính là bản thân nàng, thật là rối rắm, lằng
nhằng. Thế nên một ý nghĩ quỷ quái bỗng xuất hiện trong đầu A Vụ, có điều
nàng còn phải đợi thời cơ thích hợp.

Từ góc sân nhỏ hẹp của Vinh phủ đến con phố lớn tấp nập người qua kẻ

lại, khắp kinh thành đều đang bàn tán về cuộc đi săn bắn vào mùa thu của đế
vương.

Đối với thương gia, lái buôn thì đây là cơ hội làm ăn buôn bán lớn, từ

sáng sớm họ đã tập trung gần cung Mạc Bắc Hành để buôn bán. Long
Khánh Đế dẫn theo đại gia đình, lại có thêm nhiều quan lại theo hầu, mà
việc ăn uống, chơi bời, du ngoạn của họ đều là cơ hội kiếm tiền của giới
thương nhân.

Đối với các quan triều Đại Hạ, đây là lần du lịch miễn phí duy nhất, có

thể đến thảo nguyên Mạc Bắc xem cảnh “mặt trời lặn trên sông”, xem bò dê

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.