TỨ QUÝ CẨM - Trang 885

A Vụ thấy Hách ma ma bộc bạch chân thành, lại không màng bệnh tật

mà đến khuyên nhủ nàng cũng chỉ vì luôn nghĩ cho Sở Mậu. Trong thâm
tâm, nàng tự nhủ chẳng trách Sở Mậu kính trọng bà như vậy. Nói thật là
Hách ma ma quản lý nội viện cũng không đến nỗi nào, nàng không thể chấp
nhận bà không phải vì lý do cá nhân, chỉ vì Sở Mậu luôn đặt bà ở phía đối
lập với nàng nên nàng cũng không thể thích Hách ma ma được.

Hách ma ma có lý lẽ riêng của bà, và A Vụ cũng có lý lẽ riêng của

nàng.

“Ca ca đương nhiên không trách ta, nhưng ta lại cảm thấy áy náy, cứ

như thể gả về nhà chồng rồi thì quên luôn nhà đẻ vậy. Huống hồ, ma ma
cũng biết, cha ta mỗi tháng đều đến giảng kinh sử cho vương gia, cho dù
muốn tránh hiềm nghi cũng tránh không nổi. Ca ca thi đỗ, một muội muội
như ta về nhà chúc mừng là lẽ thường tình, nếu không về có khi lại khiến
người ta cảm thấy bất thường. Người xưa có câu: “Chuyện bất thường tất có
điểm kỳ lạ”, không chừng có người còn nghĩ Vương gia...” Những lời này
chỉ có thể hiểu ngầm, không thể nói ra.

Hách ma ma ngẩn người hồi lâu mới nói: “Vương phi nói cũng có lý.”

Vì cả hai bên không thuyết phục được đối phương nên A Vụ liền nói:

“Ta biết những lo lắng của ma ma, hay là thế này, tối nay ta sẽ bẩm báo với
Vương gia rồi sắp xếp lại.” Thực ra A Vụ nên bẩm báo trước với Vương gia
rồi sắp xếp mới phải, tránh bị Hách ma ma giội cho một gáo nước lạnh thế
này, nhưng lúc đó nàng vui mừng quá nên không suy nghĩ mọi chuyện thấu
đáo.

Sau khi Hách ma ma đi khỏi, Tử Trụy đứng bên cạnh nói: “Ngẫm ra

Hách ma ma cũng không phải người ngạo mạn.”

Tử Phiến “hừ” một tiếng, nói giọng khó nghe: “Cô ngốc thật đấy, bà ấy

một mình đến đây giải thích với Vương phi, như thế chẳng khác nào cho
Ngọc Lan Đường của chúng ta một cái bạt tai trước mặt mọi người!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.