TỨ QUÝ CẨM - Trang 989

thiền sư bàn về đạo giáo, nhàn tản gặp gỡ du khách, uống trà thưởng rượu,
ngâm thơ làm phú, đều là những thú vui thanh cao thoát tục, phủ Kỳ Vương
nổi danh bởi những thú vui như : đào hát, giấy Giác Hoa, bộ mực “Long
Binh Thập Hữu”. Bản thân Kỳ Vương điện hạ làm việc trong triều chỉ chỉ
thực hiện đúng bổn phận, không lập công cũng chẳng đắc tội. Vậy tại sao A
Vụ lại nhìn thấy Sở Mậu là người “thông minh quả quyết”, “tạo phúc cho
muôn dân thiên hạ”? Đây quả là câu hỏi khó, nhưng chắc chắn không thể
làm khó được A Vụ.

A Vụ nghĩ, hai từ “Chính Nguyên” đã thể hiện sự để tâm của Sở Mậu

đối với việc lên ngôi không chính đáng của mình. Hắn vốn dĩ là con trưởng,
đáng lẽ được kế vị danh chính ngôn thuận, tuy nhiên thói đời lại thường trêu
đùa con người. Cho dù sau cùng hắn tỏ ra cây ngay không sợ chết đứng,
nhưng A Vụ có thể khẳng định, trong lòng của hắn vẫn có ý nghĩ cực đoan
là muốn nhận được sự công nhận của mọi người.

“Điện hạ dù nhàn tản, nhưng thiếp thấy điện hạ trong lòng luôn có

muôn dân thiên hạ, không cam tâm là hạng tầm thường.”

Câu này nói ra có vẻ không thật nên Sở Mậu nghe xong thì nhướng

mày, A Vụ nhìn thấy biết hắn không tin nên nói tiếp: “Từ việc ở Song Giám
Lâu thiếp đã biết được chí nguyện của điện hạ.”

Lúc này ý cười ở khóe môi của Sở Mậu đã nhếch hơn, A Vụ biết mình

đã nói đúng trọng tâm vấn đề.

“Nhưng điện hạ không phải là người ích kỷ, lại chính trực ngay thẳng,

làm những việc nên làm, dạy dỗ thê thiếp cũng như vậy. Nếu điện hạ muốn
gánh vác trọng trách của lương dân, vậy thì điện hạ không thể không làm,
chỉ có điện hạ mới là người thích hợp nhất.” A Vụ nghiêm túc nói.

“Ồ, nếu ta có lòng, sao nàng lại khẳng định ta không vì ngôi vị đó, mà

vì muôn dân thiên hạ?” Sở Mậu thờ ơ hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.