TỪ THĂM THẲM LÃNG QUÊN - Trang 103

Darius tiến lại gần tôi:
‒ Anh để lạc mất các bạn của anh rồi à? anh ta mỉm cười vớỉ tôi.
Mất một lúc tôi mới hiểu anh ta định nhắc đến ai: đó là ba người trong

thang máy.

‒ Họ không thực sự là bạn tôi.
Nhưng ngay lập tức tôi thấy hối tiếc vì đã nói thế.Tôi không muốn anh ta

đặt câu hỏi về sự có mặt của tôi nơi đây.

‒ Tôi quen biết họ chưa lâu đâu, tôi nói với anh ta. Và họ đã nảy ra một ý

tưởng rất hay là đưa tôi đến nhà anh...

Anh ta lại mỉm cười:
‒ Bạn của các bạn tôi cũng là bạn của tôi.
Nhưng tôi làm anh ta bối rối bởi vì anh ta không biết tôi là ai. Để làm anh

ta thoải mái, tôi nói, giọng nhẹ nhàng hết mức:

‒ Anh thường tổ chức những dạ hội dễ chịu như thế này chứ?
‒ Vâng. Vào tháng Tám. Và lúc nào cũng là khi vợ tôi đi vắng.
Phần lớn khách khứa đã rời khỏi phòng khách. Làm thế nào mà tất cả họ

có thể dứng ngoài các bancông?

‒ Tôi cảm thấy vô cùng cô đơn những khi vợ tôi không ở đây...
Ánh mắt anh ta phủ một màn sầu muộn. Anh ta vẫn mỉm cười với tôi. Đã

đến lúc hỏi xem vợ anh ta có đúng tên là Jacqueline không, nhưng tôi vẫn
chưa dám.

‒ Còn anh, anh sống ở Paris à?
Hẳn anh ta hỏi tôi câu này đơn thuần vì lịch sự. Dẫu sao, anh ta đang tiếp

tôi ở nhà mình và không muốn tôi phải thui thủi một mình trên đi văng, tách
biệt với những người khách khác.

‒ Vâng, nhưng tôi không biết mình có ở lại đây không...
Đột nhiên tôi muốn kể chuyện cho anh ta nghe. Đã khoảng ba tháng nay

tôi không nói chuyện với ai.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.