TỪ THĂM THẲM LÃNG QUÊN - Trang 105

Đã đến lúc đi khỏi đây, nhưng tôi không sao ngăn mình lắng nghe tiếng

ồn ĩ cùng tiếng cười trênvsân thượng và giọng nói của Darius cùng những
người khách của anh ta đang vang lên, ở đó, trên trường kỷ.Tôi không nghe
rõ lắm họ đang nói gì và thả mình theo bài hát.

Có người bấm chuông cửa. Darius đứng dậy đi về phía lối vào. Lúc đi

ngang qua anh ta mỉm cười với tôi. Những người còn lại tiếp tục nói chuyện
và, trong cơn hăng hái, người đàn ông vận chiếc áo blazer vẩy tay như thể
muốn thuyết phục những người khác về một điều gì đó.

Có tiếng người nói vang lên ngoài tiển sảnh.Những giọng nói tiến lại gần.

Đó là giọng Darius vàgiọng một phụ nữ nhiều âm sắc trầm. Tôi quay đầu lại.
Darius đi cùng một cặp, ba người đang đứng trên ngưỡng cửa phòng khách.
Người đàn ông tóc nâu, cao lớn, mặc bộ com lê màu xám, đường nét khuôn
mặt khá nặng nể, mắt lồi màu xanh lơ. Người phụ nữ vận một chiếc váy mùa
hè màu vàng hở vai.

‒ Chúng tôi đến quá muộn mất rồi, người đàn ông nói. Mọi người đã đi

hết...

Giọng ông ta có chút âm sắc nước ngoài.
‒ Không đâu, Darius đáp. Họ đang đợi chúng ta trên kia.
Anh ta khoác tay cả hai người.
Người phụ nữ mà tôi đang nhìn từ góc chênh chếch quay đầu lại. Tôi

choáng váng. Tôi nhận ra Jacqueline. Họ tiến về phía tôi. Tôi đứng dậy, như
một cái máy.

Darius giới thiệu chúng tôi với nhau:
‒ Georges và Thérèse Caisley.
Tôi gật đầu chào họ. Tôi nhìn thẳng vào mắt người phụ nữ mang cái tên

Thérèse Caisley kia, nhưng nàng không hề chớp mắt. Dường như nàng
không nhận ra tôi. Darius có vẻ bối rối vì không thể giới thiệu được tên tôi.

‒ Đây là hàng xóm tầng dưới của tôi, anh ta nói. Tôi rất mừng vì họ đã

tới... Dù gì thì họ cũng chẳng ngủ nổi với tiếng ồn ào như thế này...

Caisley nhún vai:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.