TỪ THĂM THẲM LÃNG QUÊN - Trang 113

‒ Xe của tôi đỗ cách một chút, gần chỗ quảng trường...
‒ Tôi biết, tôi bảo nàng.
Nàng nhìn tôi, hai mắt mở to.
‒ Tại sao? Anh rình tôi đấy à?
‒ Chiều nay tình cờ tôi nhìn thấy cô bước xuống xe thôi.
Thang máy dừng lại, hai cánh cửa mở ra, nhưng nàng không nhúc nhích.

Nàng vẫn nhìn tôi bằng cặp mắt hơi nhướng lên.

‒ Anh không thay đổi nhiều lắm, nàng nói với tôi.
Hai cánh cửa đóng lại trước mặt chúng tôi, tiếng xủng xoẻng kim loại.

Nàng cúi mặt xuống như thể muốn tránh khỏi luồng ánh sáng từ bóng đèn
tròn của thang máy đang chiếu xuống.

‒ Còn em, anh có thấy em thay đổi không?
Nàng không còn nói bằng cái giọng giống như lúc nãy trên sân thượng

nữa, mà bằng giọng hơi đục, hơi khàn, của ngày xưa.

‒ Không... Ngoài tóc và tên...

Đại lộ im lìm. Tiếng cây lá xào xạc.
‒ Anh có rành khu này không? nàng hỏi tôi.
‒ Có.
Tôi cũng không chắc lắm. Giờ đây khi nàng bước đi bên cạnh tôi, tôi có

cảm giác đây mới là lần đầu tiên mình đặt chân tới đại lộ này. Nhưng tôi đâu
có mơ. Chiếc xe vẫn đỗ ở kia, dưới hàng cây. Tôi giơ tay chỉ cho nàng:

‒ Anh đã thuê nó đấy... Nhưng anh lái kém lắm...
‒ Em không ngạc nhiên đấu...
Nàng khoác lấy tay tôi. Nàng dừng lại và mỉm cười với tôi:
‒ Chắc anh hay nhầm chân phanh với chân ga, nếu em hiểu đúng về anh...
Cả tôi nữa, tôi cũng có cảm giác hiểu đúng về nàng, dẫu cho đã không

gặp lại nàng từ mười lăm năm nay và dẫu cho tôi chẳng biết gì về cuộc đời
nàng. Trong số tất cả những người tôi từng gặp cho tới lúc này, nàng chính

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.