TỪ THĂM THẲM LÃNG QUÊN - Trang 13

Lần đầu tiên Van Bever một mình đi Forges‒les‒Eaux còn Jacqueline ở

lại Paris, chính là một trong những ngày mùa đông ấy. Chúng tôi đã đi qua
sông Seine để đưa Van Bever tới bến tàu điện ngầm Pont‒Marie, vì anh sẽ
bắt tàu hỏa ở Saint‒Lazare. Anh bảo chúng tôi rằng, có thể, anh cũng sẽ đến
sòng bạc ở Dieppe, rằng anh muốn kiếm được nhiều tiền hơn mọi khi. Chiếc
măng tô sọc xương cá của anh biến mất vào miệng bến tàu điện ngầm và
chúng tôi còn lại với nhau, Jacqueline và tôi.

Tôi vốn luôn luôn gặp nàng đi cùng Van Bever, mà không có cơ hội thực

sự nói chuyện với nàng. Vả lại, có những hôm suốt buổi tối, nàng chẳng thốt
ra đến một lời. Hoặc, đôi khi, nàng xẵng giọng bảo Van Bever đi mua thuốc
lá cho nàng, như thể nàng muốn rũ anh đi. Và tôi nữa. Nhưng, dần dà, tôi đã
quen với những khoảng im lặng và tính khí đột ngột của nàng.

Hôm đó, vào lúc Van Bever đi xuống cầu thang bến tàu điện ngầm, tôi

nghĩ nàng hối tiếc vì đã không đi cùng anh như thường lệ. Chúng tôi đi dọc
ke sông phía trước tòa thị chính thay vì trở ngược sang tả ngạn. Nàng không
nói gì. Tôi chực đợi sẵn, lúc nào nàng cũng có thể từ biệt tôi. Nhưng không.
Nàng tiếp tục bước đi bên cạnh tôi.

Một màn sương mù lơ lửng trên sông Seine và các bờ ke. Jacqueline hẳn

lạnh cóng trong chiếc áo vest da quá phong phanh kia. Chúng tôi đi qua
quảng trường Archevêché, phía cuối đảo Cité, và nàng húng hắng ho. Một
lúc thì nàng thở lại được bình thường. Tôi nói nàng phải uống thứ gì đó ấm
và thế là chúng tôi bước vào quán cà phê trên phố Dante.

Ở đây ngự trị tiếng ồn quen thuộc cuối buổi chiều. Có hai người đứng

trước cỗ máy pinball, nhưng Jacqueline không muốn chơi. Tôi gọi cho nàng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.