TỪ THĂM THẲM LÃNG QUÊN - Trang 14

một cốc grog, nàng vừa nhăn mặt vừa uống, như thể nuốt thuốc độc. Tôi bảo
nàng: “Lẽ ra cô không nên mặc cái áo này đi ra phố.” Kể từ khi chúng tôi
quen nhau, tôi vẫn chưa làm sao xưng hô thân mật được với nàng bởi như
thể nàng đã đặt ra khoảng cách giữa nàng và tôi.

Chúng tôi ngồi ở một cái bàn trong góc phòng, ngay gần máy pinball.

Nàng chồm người về phía tôi, nói với tôi rằng nàng không đi cùng Van
Bever bởi vì nàng cảm thấy không được khỏe cho lắm. Nàng nói khá nhỏ
nên tôi phải ghé sát mặt vào mặt nàng. Trán chúng tôi gần như chạm nhau.
Nàng tâm sự với tôi: chừng nào hết mùa đông, nàng hy vọng có thể rời khỏi
Paris. Để đi đâu?

‒ Sang Mallorca...
Tôi còn nhớ bức thư nàng đã gửi đi vào cái hôm chúng tôi gặp nhau lần

đầu và trên phong bì có ghi: Mallorca.

‒ Nhưng sẽ tốt hơn nếu chúng ta có thể đi ngay ngày mai...
Đột nhiên mặt nàng tái nhợt. Một người ngồi bàn bên chống khuỷu tay lên

gờ bàn chúng tôi, như thể anh ta không nhìn thấy chúng tôi, và tiếp tục trò
chuyện với người đối diện. Jacqueline ngồi sát ra rìa chiếc ghế dài để tránh.
Tiếng lạch xạch của máy pinball làm tôi thấy bức bối.

Cả tôi nữa, tôi cũng mơ đi khỏi đây chừng nào tuyết tan trên các vỉa hè,

khi tôi đã có thể đi đôi giày mọi cũ của mình.

‒ Tại sao phải đợi đến hết mùa đông ? tôi hỏi nàng.
Nàng mỉm cười với tôi.
‒ Trước hết chúng ta phải dành dụm tiền cái đã.
Nàng châm một điếu thuốc. Nàng bật ho. Nàng hút thuốc quá nhiều. Và

lúc nào cũng là những điếu có cái mùi hơi oải của loại thuốc lá Pháp nhẹ.

‒ Không phải cứ đi bán sách như anh thì chúng ta sẽ dành dụm được tiền

đâu.

Tôi sung sướng khi nàng nói “chúng ta”, như thể kể từ nay, nàng và tôi,

chúng tôi đã gắn kết vì tương lai.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.