TỪ THĂM THẲM LÃNG QUÊN - Trang 17

Câu này buột khỏi miệng nàng, như thể nàng tự nói với chính mình và

quên mất tôi đang ở đó. Đột nhiên, tôi thấy mình thừa thãi. Có lẽ tốt hơn hết
là để nàng lại một mình. Và đúng vào cái lúc tôi kiếm cớ từ biệt, ánh mắt
nàng đậu lên tôi, ánh mắt ấy thoạt đầu trống trải. Rồi rốt cuộc nàng nhìn
thấy tôi.

Tôi là người lên tiếng trước:
‒ Cô đã đỡ cúm chưa?
‒ Tôi phải uống aspirin. Anh biết quanh đây có hiệu thuốc nào không?
‒ Nhìn chung, vai trò của tôi, cho đến giờ phút này, là chỉ cho họ bưu điện

và hiệu thuốc gần nhất.

Có một hiệu thuốc, gần khách sạn của tôi ở, trên đại lộ Saint‒Germain.

Nàng không chỉ mua aspirin mà còn mua một chai ê te. Chúng tôi đi bộ cùng
nhau thêm một lúc nữa cho đến góc phố Bernardins. Nàng dừng lại trước
cửa khách sạn tôi ở.

‒ Nếu anh muốn thì chúng ta sẽ gặp nhau cùng ăn tối.
Nàng bắt tay tôi. Nàng mỉm cười với tôi. Tôi đã phải kìm nén không đề

nghị được ở lại với nàng.

‒ Đến đón tôi vào khoảng bảy giờ nhé, nàng bảo.
Nàng rẽ ở góc phố. Tôi không thể ngăn mình nhìn nàng đi xa dần về phía

ke sông, trong chiếc áo vest da quá phong phanh cho mùa đông. Hai tay
nàng đút trong túi áo.

Cả chiều tôi ở trong phòng. Hệ thống sưởi không hoạt động nữa nên tôi

vẫn mặc nguyên măng tô nằm lên giường. Thỉnh thoảng, tôi rơi vào mộng
mị nông hoặc cứ nhìn chằm chằm một điểm trên trần nhà mà nghĩ đến
Jacqueline và Gérard Van Bever.

Nàng có về khách sạn không? Hay nàng có hẹn, đâu đó trong Paris ? Tôi

còn nhớ một tối nàng để Van Bever và tôi lại với nhau. Chúng tôi đã đi xem
phim, suất chiếu cuối, và tôi có cảm giác Van Bever lo lắng. Anh kéo tôi đến
rạp chỉ cốt để thời gian trôi nhanh hơn. Quãng một giờ sáng, chúng tôi gặp
lại Jacqueline tại một quán cà phê trên phố Cujas. Nàng không nói cho

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.