TỪ THĂM THẲM LÃNG QUÊN - Trang 31

chắc chắn họ sẽ cùng nhau qua đêm, đâu đó bên hữu ngạn. Hoặc thậm chí,
có thể họ sẽ còn uống một cốc cuối cùng trong khu phố. Nhưng trước hết, họ
muốn rũ bỏ tôi cái đã.

Van Bever xuống khỏi xe, để cửa mở. Tôi mơ hồ thấy bàn tay Cartaud

lướt nhẹ qua đầu gối Jacqueline, nhưng có thể đó chỉ là một ảo ảnh xuất hiện
trong bóng tối nhờ nhờ.

Nàng mấp máy môi bảo tôi “hẹn gặp lại”. Cartaud thì ban cho tôi lời chúc

“ngủ ngon” lạnh nhạt. Nhất quyết, tôi là người thừa. Van Bever đứng trên
vỉa hè đợi tôi ra khỏi xe. Và anh bắt tay tôi. “Chắc hôm nào đó ở quán Dante
nhỉ,” anh bảo tôi.

Đến ngưỡng cửa khách sạn, tôi ngoái đầu lại. Van Bever vẫy tay với tôi

rồi chui vào xe. Cửa xe đóng sập lại. Giờ đây, anh còn lại một mình trên
băng ghế sau.

Chiếc xe lăn bánh, đi về hướng sông Seine. Đó cũng là đường tới ga

Austerlitz và ga Lyon, và tôi tự nhủ họ sắp rời khỏi Paris.

Trước khi lên phòng, tôi hỏi mượn người trực đêm một quyển danh bạ,

nhưng tôi còn chưa biết “Cartaud” viết chính xác như thế nào, và trước mắt
tôi có: Cartau, Cartaud, Cartault, Cartaux, Carteau, Carteaud, Carteaux.
Không ai trong số đó mang tên Pierre.

Tôi không sao ngủ nổi, thấy tiếc vì đã không hỏi Cartaud. Nhưng ông ta

liệu có trả lời hay không? Nếu quả thật ông ta từng học trường Nha khoa,
hiện ông ta có hành nghề không? Tôi thử hình dung ông ta vận áo bờ lu
trắng của nha sĩ, tiếp khách trong phòng khám. Rồi những ý nghĩ đưa tôi
quay trở về với Jacqueline và bàn tay Cartaud trên đầu gối nàng. Có lẽ Van
Bever sẽ cho tôi vài lời giải thích. Tôi ngủ chập chờn. Trong mơ, những cái
tên diễu qua dưới dạng các ký tự sáng lòa. Cartau, Cartaud, Cartault,
Cartaux, Carteau, Carteaud, Carteaux.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.