TỪ THĂM THẲM LÃNG QUÊN - Trang 38

Tôi cũng thấy đau đầu. Tôi nghe thấy tiếng máy pinball ngay cả khi

không còn ở quán cà phê Dante nữa.

Tôi hỏi Van Bever:
‒ Anh có tin tức gì của Cartaud không? Jacqueline nhíu mày, hẳn là để tôi

hiểu không được đả động đến chuyện này.

‒ Tại sao ? Cậu quan tâm đến ông ấy à?
Anh hỏi tôi, giọng khô khan. Dường như anh ngạc nhiên khi thấy tôi nhớ

được tên Cartaud.

‒ Ông ấy chữa răng có giỏi không nhỉ? tôi hỏi.
Tôi nhớ tới bộ com lê màu xám và cái giọng trầm với âm sắc rõ nét,

những đặc điểm không thểthiếu của một phong cách lịch thiệp nào đó.

‒ Tôi không biết, Van Bever đáp.
Jacqueline làm ra vẻ không nghe thấy. Nàng nhìn lơ đi nơi khác, về phía

cửa quán. Van Bever mỉm cười, nụ cười hơi méo mó.

‒ Một nửa thời gian ông ấy làm việc ở Paris, anh nói.
‒ Ngoài ra thì sao ?
‒ Dưới tỉnh.
Đêm hôm trước tại quán cà phê trên phố Cujas, một nỗi lấn bấn đã lơ lửng

giữa họ và Cartaud, nó không tan đi mặc cho những lời ngây ngô mà chúng
tôi nói với nhau khi tôi ngồi vào bàn cùng họ. Và nỗi lấn bấn này, giờ đây
tôi lại thấy trong sự im lặng của Jacqueline và những câu trả lời tránh trớ của
Van Bever.

‒ Vấn đề với ông ta là ông ta bám hơi dính quá, Jacqueline nói.
Van Bever có vẻ nhẹ nhõm vì nàng đã chủ động nói với tôi điều này, cứ

như thể, từ bây giờ trở đi, họ chẳng còn gì phải giấu tôi nữa.

‒ Chúng tôi không đặc biệt muốn gặp ông ta, anh nói thêm. Chính ông ta

là người cứ bám riết lấy chúng tôi...

Đúng, đó chính là điều Cartaud đã nói vào tối hôm trước. Họ quen ông ta

hai tháng trước đó ở sòng bạc Langrune. Lúc ấy ông ta đang lơ đãng chơi trò
quay số một mình, để giết thời gian. Ông ta đã mời họ ăn tối tại quán ăn duy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.