TỪ THĂM THẲM LÃNG QUÊN - Trang 43

Tôi chực đặt cho nàng một câu hỏi nhưng nàng đã chìa tay về phía cái bàn

đầu giường để tắt đèn đi. Nàng ngả người sang tôi và tôi cảm thấy cặp môi
nàng ve vuốt trên cổ tôi.

‒ Anh không muốn bây giờ chúng ta nghĩ sang chuyện khác à?
Nàng nói đúng. Ta nào có thể biết được tương lai giăng sẵn những phiền

nhiễu gì.

Quãng bảy giờ tối, có người gõ cửa phòng và một giọng khàn khàn cất

lên: “Có điện thoại nhé.” Jacqueline nhỏm dậy khỏi giường và, không buồn
bật đèn, choàng lên người chiếc áo gió của tôi rồi rời phòng, vẫn để cửa mở
hé.

Điện thoại gắn trên tường ngoài hành lang. Tôi nghe tiếng nàng trả lời,

toàn “có” với “không” và nhắc đi nhắc lại rằng “tối nay nàng không thực sự
cần phải đến”, như thể người đang nói chuyện với nàng không hiểu lời nàng
nói, hoặc giả nàng muốn kẻ kia phải cầu xin.

Nàng đóng cửa lại và tới ngồi xuống giường. Trông nàng thật kỳ cục

trong cái áo gió quá khổ, tay áo đã được nàng xắn lên.

‒ Nửa tiếng nữa tôi có hẹn với ông ta... Ông ta sẽ đến đón tôi... Ông ta

nghĩ tôi đang ở đây một mình...

Nàng xích lại gần tôi và, hạ giọng xuống, nàng nói:
‒ Tôi cần anh giúp tôi một việc...
Cartaud sẽ đưa nàng đi ăn tối cùng bạn bè ông ta.Sau đó, nàng cũng

không biết chắc buổi tối sẽ kết thúc thế nào. Việc nàng muốn nhờ tôi là: tôi
rời khỏi khách sạn trước khi Cartaud tới. Nàng sẽ đưa tôi một cái chìa khóa.
Đó là chìa khóa căn hộ trên đại lộ Haussmann. Tôi sẽ đến đó tìm một cái va
li, trong một tủ tường ở phòng khám răng, “cái tủ ở cạnh cửa sổ ấy”. Tôi sẽ
lấy cái va li rồi mang nó quay trở lại đây, trong căn phòng này. Vậy đó, hết
sức đơn giản. Nàng sẽ gọi điện vào quãng mười giờ để nói cho tôi biết có
thể gặp nàng ở đâu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.