TỪ THĂM THẲM LÃNG QUÊN - Trang 65

Hôm sau, quãng giữa trưa, chúng tôi đang ngồi với Linda thì Peter

Rachman bước vào quán. Ông ngồi xuống bàn chúng tôi, thậm chí chẳng hề
cất lời chào. Ông hút một điếu xì gà, tàn rơi xuống vạt áo vest ông mặc.

Tôi kinh ngạc trước vẻ ngoài của ông: trông ông có vẻ già, nhưng thật ra

ông chưa quá tứ tuần. Vóc dáng ông tầm thước, rất đô con, mặt tròn, trán với
dầu nhẵn bóng, và đeo cặp kính đồi mồi. Hai bàn tay trẻ con của ông tương
phản hẳn với vẻ ngoài lực lưỡng.

Linda trình bày hoàn cảnh của chúng tôi, nhưng cô nói nhanh quá, tôi

không sao nghe kịp. Ông nheo cặp mắt nhỏ xíu nhìn chằm chằm vào
Jacqueline. Thỉnh thoảng, ông bồn chồn rít một hơi xì gà và thổi khói vào
mặt Linda.

Cô ngừng nói và ông mỉm cười với Jacqueline và tôi. Tuy nhiên, mắt ông

vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng. Ông hỏi tôi tên khách sạn chúng tôi ở khu
Sussex Gardens. Tôi nói: Radnor. Ông phá lên cười rồi ngừng ngay:

‒ Khỏi phải trả tiền đi... Tôi là chủ khách sạn đó... Các bạn cứ nói với

người quản lý, thay mặt tôi, rằng với các bạn thì miễn phí...

Ông quay sang Jacqueline:
‒ Liệu có thể nào một phụ nữ xinh đẹp thế này lại sống ở Radnor không?
Ông cố lấy giọng xã giao và điều đó làm ông phì cười.
‒ Ông làm trong ngành khách sạn à?
Ông không đáp lại câu hỏi của tôi. Ông lại thổi khói xì gà vào mặt Linda.

Ông nhún vai.

‒ Don’t worry...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.