Gérard Van Bever mặc áo măng tô vải sọc xương cá, quá khổ so với thân
hình. Giờ đây tôi lại thấy anh đứng đó, trong quán cà phê trên phố Dante,
trước máy pinball. Nhưng Jacqueline mới là người đang chơi. Hai cánh tay
và nửa thân trên của nàng chỉ hơi nhúc nhích, còn cỗ máy thì kêu lạch xạch
và nháy nháy đèn. Chiếc áo măng tô của Van Bever rộng, phủ dài đến quá
đẩu gối. Anh đứng rất thẳng, cổ áo bẻ, hai tay đút túi. Jacqueline mặc áo len
cổ lọ màu ghi sợi xoắn và áo vest da mềm màu hạt dẻ.
Lần đầu tiên tôi gặp lại họ trên phố Dante, Jacqueline ngoảnh đầu nhìn về
phía tôi, nàng mỉm cười rồi tiếp tục chơi pinball. Tôi ngồi xuống một cái
bàn. Với tôi, hai cánh tay và nửa thân trên của nàng thật mảnh dẻ trước cỗ
máy to kềnh liên tục rung lắc lúc nào cũng có thể đẩy nàng bật ngửa về đằng
sau. Nàng cố đứng vững, giống như chỉ chực ngã nhào khỏi boong tàu. Nàng
đi ra bàn, tôi và Van Bever thế chỗ nàng trước máy pinball. Thoạt đầu, tôi
ngạc nhiên khi thấy họ chơi trò này lâu đến thế. Thường thì tôi là người cắt
ngang giờ chơi của họ, nếu không hẳn nó sẽ cứ tiếp tục mãi không dừng.
Buổi chiều, trong quán gần như không có người, nhưng từ sáu giờ trở đi,
khách khứa ngồi chật ních ở quầy và vài cái bàn trong phòng. Tôi không
nhận ra Van Bever và Jacqueline ngay, giữa tiếng trò chuyện huyên náo,
tiếng máy pinball lạch xạch và giữa những người ngồi sát sạt vào nhau kia.
Trước tiên, tôi định vị chiếc mãng tô sọc xương cá của Van Bever, rồi đến
lượt Jacqueline. Từng có nhiều lần tôi đến mà không gặp họ, và lần nào tôi
cũng ngồi ở một cái bàn mà đợi rất lâu. Tôi nghĩ mình sẽ chẳng bao giờ còn
có dịp gặp họ nữa, họ đã biến mất vào đám đông và sự ồn ã. Thế rồi một
hôm, đầu buổi chiều, ở góc căn phòng trống hoang, họ ở đó, cạnh nhau,
trước cỗ máy pinball.