TỰ TRUYỆN WANBI TUẤN ANH - BẮT ĐẦU TỪ MỘT KẾT THÚC - Trang 256

không thích mình, vì ai cũng có lý do để yêu/ ghét một người nào đó. Thậm
chí tôi còn nhiều lần tự trách bản thân khi không đủ thời gian và sức khỏe
để đáp lại tình cảm của các em nhiều hơn. Tôi tin sau này các em sẽ hiểu
tình cảm mà tôi dành cho tất cả mọi người...

***

HI VỌNG CUỐI CÙNG Ở ĐỀN BIA TUỆ TĨNH

(Lời kể của tác giả Lý Minh Tùng)

Vừa xuống máy bay, tôi hơi bất ngờ khi Bi và Mèo ra tận sân bay Nội

Bài để đón tôi. Bi cười hì hì: “Coi như đi dạo, em ở khách sạn hoài cũng
chán quá!
”. Tôi biết, sự hiện diện của tôi cũng có giá trị mang lại thêm
niềm vui cho Bi và Mèo, sau những ngày dài nhàm chán. Hai đứa “để
dành” nhiều chỗ ăn ngon để đợi tôi ra cùng đi ăn. Hay ít nhất, 3 người trong
phòng khách sạn cũng sẽ đỡ chán hơn 2 người.

Về đến khách sạn, anh chủ khách sạn vừa gặp tôi đã vồn vã chào hỏi, và

nhắc lại câu chuyện khuyên Bi nên thử về đền bia Tuệ Tĩnh ở Hải Dương
quê anh cầu khấn thử. Lần ở Hà Nội hồi trước Tết, anh cũng từng kể cho
chúng tôi nghe về sự linh thiên của ngôi đền này, đặc biệt đối với những ai
có bệnh tật đến cầu xin thì đa phần đều được khỏi. Lúc ấy, Bi đang uống
thuốc Nam và châm cứu, thầy Long cũng rất lạc quan, nên chúng tôi nghe
xong rồi để đó chứ thật lòng không tin lắm vào những câu chuyện tâm linh.
Nhưng lần này, Bi có vẻ đang đặt hi vọng cuối cùng của mình vào các đấng
siêu nhiên khi phương pháp chữa trị của ông Long rõ ràng đang không hiệu
quả, hay ít nhất là nó không hiệu quả trên bệnh tình của Bi. Buổi tối, em nói
với tôi:

- Chắc mình cũng nên đi thử một lần xem sao anh ha?

Dù vẫn bán tín bán nghi, nhưng tôi bắt đầu hiểu câu ông bà ta thường

nói: “Có bệnh thì vái tứ phương”. Cuối tuần, chúng tôi thuê xe đi Hải
Dương. Anh chủ khách sạn rất nhiệt tình đi chung để dẫn đường đến đền

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.