TỰ TRUYỆN WANBI TUẤN ANH - BẮT ĐẦU TỪ MỘT KẾT THÚC - Trang 266

Mấy hôm nay Bi cứ liên tục bị sặc khi uống thuốc nam, nhưng vẫn cố

uống cho hết 3 ly to mỗi ngày. Dù thời gian đang chứng minh phương thuốc
này không hề hiệu nghiệm, nhưng Bi vẫn nhất định không từ bỏ cho đến
giây phút cuối cùng. Ngay cả cơm giờ Bi cũng không còn ăn được. Mọi
chuyện nghiêm trọng một cách đột ngột mà cả nhà không kịp thích nghi, và
cũng chẳng biết phải phản ứng thế nào. Bác sĩ đưa tiên đoán xấu cho Bi,
nhưng tôi và mọi người vẫn thầm cầu mong mọi chuyện còn kéo dài được
càng lâu càng tốt. Tôi, Mèo và Katt vẫn thay phiên nhau tận tay chăm sóc
cho Bi, để tránh cho em nỗi mặc cảm mình đang trở thành gánh nặng của
mọi người. Thói quen mỗi ngày của tất cả chúng tôi thay đổi theo tình trạng
sức khỏe của Bi. Sau giờ làm, tôi lại chạy ngay về nhà, để tếu táo vài câu
chuyện cho em đỡ buồn, để chăm lo chuyện tiểu tiện cho em, để vỗ lưng cho
em trong những cơn đau vật vã… Tôi nhớ một buổi chiều khi đi làm về, tôi
hỏi tình hình của Bi, em chỉ thều thào không rõ ràng nhưng đủ để tôi nghe
được: “Nằm đây với em một chút đi!”. Có lẽ, sự có mặt của tôi mang lại cho
em cảm giác yên tâm, dù giờ đây mọi chuyện đã bắt đầu vượt quá khả năng
của tôi. May mắn là tình trạng của Bi vẫn ổn định cho đến một buổi tối, đang
ngủ bất chợt người Bi cứng đờ, cổ và tay thì co quắp lại. Tôi vừa xoa người
cho Bi vừa trò chuyện để em tỉnh lại. Cả nhà hoảng hốt vì không biết Bi bị
gì. Mẹ Tâm thì vừa ngồi kế bên vừa vỗ mạnh vào mặt Bi vừa khóc: “Bi ơi,
mẹ nè con, tỉnh lại đi con!
”. May mà Mèo chợt nhớ ra hôm nay vì Bi lại bị
sặc thuốc nam nên cả nhà cuống cuồng mà quên mất cho em uống đủ thuốc
chống động kinh (dành cho bệnh nhân từng phẫu thuật não) mà em đã uống
suốt mấy tháng qua. Sau khi cố nhét thuốc vào miệng Bi, một lúc sau thì em
dần tỉnh lại, cơ thể cũng bắt đầu mềm ra bình thường. Vừa mở mắt, Bi đã
chọc mẹ Tâm bằng giọng nói khó nhọc: “Con vẫn nhận ra mẹ mà, mẹ làm gì
mà tát con đau quá vậy?
”.

Sau cơn động kinh giữa đêm ấy, không hiểu sao sức khỏe của Bi lại khá

hơn một chút. Em có thể nói chuyện lại được rõ ràng hơn, và cũng ăn nhẹ lại
được cháo loãng hay uống sữa. Tinh thần em cũng minh mẫn hơn. Buổi tối
trước ngày sinh nhật Mèo, Bi nói với tôi: “Anh Mèo xài cái Iphone 3 mấy
năm rồi. Năm nay mình mua tặng cái Iphone5 đi anh!
”. Sau khi tặng quà,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.