TU VIỆN THÀNH PARME - Trang 101

Bọn lính lấy làm lạ về giọng nói của tôi, đã báo cho người ta bắt tôi. Lúc đó
tôi có tiền, tôi cho tên sen đầm, hắn trao cho tôi một tờ hành trình, một bộ
quân phục và hắn bảo: “Hãy chuồn đi và thề với tao không bao giờ nói tên
tao ra”.

— Hắn tên gì? chị hàng hỏi.

— Tôi đã hứa với nó.

— Anh ấy không nói tên thằng ấy là phải. Hắn là một thằng vô lại,

mặc dù vậy, anh bạn cũng không được nói tên nó. Còn cái ông đại úy anh rể
anh tên gì? Nếu chúng tôi biết tên ông ta, chúng tôi có thể tìm ra.

— Teulier, đại úy ở trung đoàn 4 kỵ binh. Vị anh hùng của chúng ta

đáp.

Viên hạ sĩ khá tinh ý, nói:

— Thế là nghe giọng người nước ngoài của anh, bọn lính cho anh là

một gián điệp chứ gì?

— Cái tiếng nhục nhã bôi nhọ người ta chính là tiếng đó! Fabrice hét

lên, mắt nẩy lửa. Tôi yêu Hoàng đế và người Pháp đến vậy mà chúng bảo
tôi là gián điệp. Sự lăng mạ đó làm cho tôi bực tức nhất.

— Không phải lăng mạ đâu! Viên hạ sĩ trịnh trọng nói - Anh hiểu sai

đó. Bọn lính hiểu lầm là lẽ tự nhiên thôi.

Thế rồi làm người thành thạo, anh ta giải thích là ở trong quân thì phải

thuộc một đơn vị và mặc một loại quân phục nào đó, nếu không thế thì dĩ
nhiên người ta cho mình là gián điệp. Quân thù tung nhiều gián điệp vào
giữa chúng ta, trong cuộc chiến tranh này, mọi người đều phản bội, Fabrice
được mở mắt, lần đầu anh nhận thấy tất cả những gì xảy đến với anh trong

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.