TU VIỆN THÀNH PARME - Trang 103

chạy theo đoàn tùy tùng của thống chế hôm qua, việc anh được nhìn thấy
Hoàng đế phi ngựa, con ngựa ngã chết v.v…

Với tính tò mò cố hữu của phụ nữ, chị hàng căng tin cứ trở đi trở lại

mãi với việc người ta cướp con ngựa tốt mà chị đã giúp Fabrice mua.

— Chú cảm thấy người ta nắm chân chú, người ta nhẹ nhàng nhấc

người chú ra sau, khỏi đuôi con ngựa rồi người ta đặt chú ngồi xuống đất!

Fabrice tự hỏi thầm không biết tại sao chị ta lại cứ lặp đi lặp lại mãi cái

điều mà cả ba đều thuộc răm rắp. Anh chưa biết đó là cách người bình dân
ở Pháp thường làm để tìm ý kiến. Đột ngột chị hỏi:

— Chú có bao nhiêu tiền đó?

Fabrice luôn tin chị phụ nữ này cao thượng. Đó là mặt ưu việt của dân

tộc Pháp. Anh không ngần ngại đáp:

— Có thể là ba mươi đồng Napoléon vàng tất cả và tám hay mười

đồng écu gì đó, loại écu năm francs.

— Thế thì chú có thể dông đi một cách dễ dàng. Chú hãy rút ra khỏi

đạo quân bại tẩu này. Chú cứ đi ra một bên thấy con đường đầu tiên nào hơi
văng vắng người về phía bên phải thì chú rẽ ngay. Thế rồi cứ thúc ngựa
lánh xa quân đội xa mãi ra. Kiếm cách mua áo quần thường dân mà mặc.
Khi đã đi được chín mười dặm mà không gặp lính nữa thì đi xe trạm đến
một thị trấn yên ổn mà nghỉ ngơi và tẩm bổ bằng bít tết. Chớ bao giờ nói là
chú đã ở trong quân đội, vì bọn sen đầm sẽ coi chú là lính đào ngũ và tóm
cổ chú. Chú dễ thương dễ mến đấy, nhưng chưa đủ già dặn để đối đáp với
sen đầm, cảnh sát. Khi chú đã tròng áo thị dân rồi thì hãy xé tờ hành trình
của chú ra làm trăm mảnh và lấy lại cái tên thật của chú là Vasi.

Chị quay lại hỏi viên hạ sĩ:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.