TU VIỆN THÀNH PARME - Trang 104

— Thế còn chú ấy phải nói chú ấy từ đâu đến cho có lý nhỉ?

— Từ Cambrai trên sông Escaut. Đó là một thị trấn rất nhỏ và yên ổn,

nghe chưa? Ở đó có một nhà thờ lớn và Fénelon

[38]

.

— Ử! Ừ! Phải rồi! Chị bán hàng nói - Đừng bao giờ nói chú đã ở mặt

trận về, chớ hé răng về thị trấn B. cũng như về tên sen đầm đã bán cho chú
cái giấy hành trình. Khi chú muốn trở vào Paris thì hãy đến Versailles cái
đã, rồi cứ giả vờ như lang thang đi dạo mát mà vượt qua cửa ô Paris về phía
ấy. Khâu giấu những đồng Napoléon vào trong quần mới được. Và nhớ là
khi trả món gì, chú chỉ cần chìa ra vừa đủ số tiền để trả. Cái điều làm cho
tôi phiền muộn là chú sẽ bị người ta chài, người ta phỉnh, người ta cuỗm
hết. Cạn túi thì chú sẽ làm thế nào nhỉ? Cái thứ như chú thì còn biết xoay xở
là gì…

Chị bán hàng quà tốt bụng còn nói nhiều nữa. Anh hạ sĩ tán thành bằng

những cái gật đầu chứ còn biết làm sao mà chen ý kiến của mình vào cái
dòng lời lẽ thao thao bất tuyệt ấy! Thình lình, đám đông che kín mặt đường
rảo bước đi nhanh, sau đó trong nháy mắt, họ vượt qua cái hào con ở bên
trái con đường và phóng chạy. Họ hét vang bốn phía: “Lũ Cosaques đó

[39]

! Lũ Cosaques đó!” Chị hàng căng tin thét:

— Trả con ngựa cho chú đấy!

— Đời nào tôi chịu thế! Fabrice nói! Phóng ngựa đi, chạy đi chị! Tôi

tặng chị đấy. Chị muốn có tiền mua lại một cỗ xe nhỏ không? Thì tôi biếu
chị một nửa số tiền của tôi đây.

— Tôi bảo chú bắt lại con ngựa của chú mà! Chị hàng thét lớn. Và chị

sắp sửa tụt xuống. Fabrice rút mã tấu hét: “Chị ngồi vững, nghe!” rồi lật
mặt bằng đập hai ba cái vào mông ngựa, tức thời con ngựa phi nước đại
chạy theo những người đi trốn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.