TU VIỆN THÀNH PARME - Trang 102

hai tháng qua là do lỗi ở anh. Chị hàng căng tin mỗi lúc một thêm tò mò.
Chị nói:

— Nhưng chú em cần thuật tất cả với chúng ta.

Fabrice ngoan ngoãn vâng lời. Khi anh kể xong. Chị hàng trịnh trọng

nói với anh hạ sĩ:

— Kể ra thì chú bé này vốn không phải là lính. Bây giờ chúng ta bị

đánh bại, bị phản bội, chúng ta phải tiến hành một cuộc chiến đấu khốn nạn,
ích gì mà chú ta thí mạng không công cho Chúa

[37]

vậy?

— Huống gì anh ta không biết đến cả nạp đạn nữa, nạp đạn qua mười

hai thao tác hay nạp đạn tùy ý cũng đều mù tịt.

— Chính tôi đã nạp phát đạn hạ thằng Phổ đó! Fabrice kêu lên

— Hơn nữa chú ta giơ tiền ra cho mọi người xem! Chị hàng nói thêm -

Rời chúng ta ra thì chú ấy sẽ bị tước đoạt tất.

— Tên hạ sĩ quân kỵ binh đầu tiên mà anh ta gặp sẽ trưng tập anh để

anh trả tiền rượu cho hắn, và có thể người ta sẽ tuyển mộ anh ta cho quân
thù, bởi vì khắp thiên hạ làm phản. Thằng cha căng chú kiết đầu tiên nào
gặp anh cũng sẽ ra lệnh cho anh theo hắn và anh sẽ đi theo. Tốt hơn hết là
anh gia nhập trung đoàn ta.

— Không đâu, thưa ông hạ sĩ! Fabrice vội kêu lên. Đi ngựa tiện hơn,

vả lại tôi không biết nạp đạn, còn khiến ngựa thì ông đã thấy ông làm rồi.

Fabrice lấy làm đắc ý về bài diễn văn đó, chúng tôi không thuật lại làm

gì cuộc tranh luận giữa anh hạ sĩ và chị bán hàng về số phận tương lai của
nhân vật chúng ta. Fabrice nhận thấy trong khi bàn cãi, họ lặp lại đến ba
bốn lần những trường hợp xảy đến với anh, những sự nghi ngờ cùa binh
lính, tên sen đầm đã bán cho anh tờ hành trình và bộ quân phục, cách anh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.