TU VIỆN THÀNH PARME - Trang 99

rồi, mất cướp rồi!” Fabrice chẳng nói gì, xuống ngựa, nắm dây cương, bảo
chị: “Chị lên ngựa đi”. Chị không đợi bảo lần thứ hai.

— Chú em thu ngắn bàn đạp lại cho ta đi! Chị nói.

Khi đã ngồi vững vàng trên lưng ngựa, chị bèn kể lể những tai biến

xảy ra trong đêm. Câu chuyện dài như bất tận, anh không hiểu cái gì ra cái
gì cả, nhưng nghe một cách háo hức vì quá mến chị bán hàng. Kể xong, chị
nói thêm:

— Ấy thế mà cái bọn cướp giật tôi, đánh đập tôi, làm hư thân hoại thể

tôi lại chính là người Pháp!

— Thế nào! Không phải là bọn địch à? Fabrice nói, vẻ ngây thơ làm

cho gương mặt nghiêm trang, trắng trẻo của anh càng đáng yêu thêm.

— Chú ngu lắm, chú nhỏ ạ! Chị hàng mỉm cười qua nước mắt, đáp.

Tuy vậy, chú rất dễ thương.

— Hắn như thế đấy mà đã hạ gọn tên Phổ của hắn đấy! Viên hạ sĩ nói

xen vào. Trong sự xáo trộn chung, tình cờ làm sao anh ta lại đến phía bên
kia con ngựa. Anh nói tiếp: Nhưng hắn hợm mình!

Fabrice làm một cử động.

— Mày tên gì đã? Viên hạ sĩ nói tiếp, vì nếu có thể báo cáo thì ta sẽ

nêu tên mày.

— Tôi tên là Vasi! Fabrice đáp, vẻ mặt lạ lùng. Nghĩa là Boulot, anh

vội nói chữa.

Boulot là tên người mang cái giấy hành trình mà chị quản ngục thị trấn

B đã trao cho anh ta. Hôm trước anh vừa đi vừa nghiên cứu cái giấy ấy bởi
vì anh đã bắt đầu suy nghĩ chút ít và không đến nỗi như trước, gặp gì cũng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.