TU VIỆN THÀNH PARME - Trang 98

người Pháp sung sướng hơn, họ cứ để cho những biến cố trong cuộc đời trôi
tuồn tuột và chẳng thèm nhớ thù ghi hận.

Sau khi nói về những con cừu, Fabrice lấy làm bằng lòng về mình lắm,

điều ấy chẳng cần phải giấu diếm. Tốp người đó vừa đi vừa chuyện trò. Đi
được hai dặm, viên hạ sĩ vẫn lấy làm lạ sao không thấy kỵ binh địch đến,
anh ta bảo Fabrice:

— Mày là kỵ binh của chúng ta! Mày hãy phi ngựa đến cái trại trên mô

đất kia, hỏi người nông dân chủ trại xem có bán cái ăn cho chúng ta không.
Nói rõ chúng ta chỉ có năm mống. Nếu hắn do dự, mày đưa trước cho hắn
năm francs trong số tiền riêng của mày. Và mày cứ yên lòng, chúng ta sẽ
lấy lại đồng bạc sau khi ăn uống.

Fabrice nhìn viên hạ sĩ, thấy anh luôn luôn nghiêm trang, lại thực sự có

một uy thế tinh thần. Anh tuân lệnh. Mọi việc xảy ra như viên tổng chỉ huy
dự kiến, duy Fabrice khẩn khoản yêu cầu anh em không nên bức người
nông dân đưa lại đồng năm francs anh đã trao. Anh nói:

— Tiền đó là của tôi, không phải tôi trả thay cho các anh đâu, mà tôi

trả về khoản lúa anh ta cho ngựa tôi ăn.

Fabrice phát âm tiếng Pháp tồi quá khiến các bạn đường tưởng anh có

giọng kẻ bề trên, họ bực lắm và từ đó họ chuẩn bị cho một cuộc đấu dành
cho lúc cuối ngày. Họ thấy anh ta khác xa họ, thế là lấy làm khó chịu.
Ngược lại Fabrice bắt đầu thấy rất mến họ. Họ lầm lụi đi đã hai tiếng đồng
hồ, không chuyện vãn gì nữa, cho đến khi anh hạ sĩ nhìn lên đường cái, reo
một cách mừng rỡ: “Trung đoàn ta đây rồi!”. Thế là họ đi lên đường cái.
Nhưng hỡi ôi! Quanh lá cờ chim ưng, quân số chưa đến hai trăm người.

Chỉ trong chốc lát, Fabrice nhìn thấy chị hàng căng tin, chị đi bộ, mắt

đỏ hoe, chốc chốc lại khóc. Anh đưa mắt tìm cỗ xe con và con Cocotte mà
không thấy. Thấy anh đảo mắt trông tìm, chị kêu to: “Mất hết rồi, mất cắp

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.