TU VIỆN THÀNH PARME - Trang 97

thật gần, được vậy tao dám cả quyết là tối mai, tao sẽ đưa chúng mày đến
Charleroi.

Một giờ trước khi trời sáng, viên hạ sĩ đánh thức họ dậy. Anh ta bắt họ

nạp đạn lại. Tiếng ồn ào trên đường cái cứ vang lên suốt đêm bây giờ vẫn
còn tiếp nối nghe như tiếng suối đổ từ xa. Fabrice khờ khạo nói với viên hạ
sĩ:

— Nghe như một đàn cừu chạy trốn.

— Mày có câm họng đi không, oắt con? Viên hạ sĩ tức tối quát. Còn ba

tên lính trong toán quân của anh thì nhìn Fabrice với vẻ giận dữ y như
Fabrice vừa thóa mạ Chúa không bằng! Phải, nó đã thóa mạ dân tộc.

“Thế này thì quá lắm! - Fabrice nghĩ thầm, ta đã nhận thấy điều ấy ở

triều đình phó vương Milan. Ừ! Thì họ có chạy trốn đâu! Không thể nói sự
thật với lũ Pháp này khi sự thật chạm tính phô trương của họ. Còn cái bộ dữ
tợn của họ thì ta có sá gì, ta cần phải làm cho họ hiểu điều đó”.

Họ vẫn đi cách dòng người đào tẩu đông nghịt trên đường cái đó năm

trăm bước. Đi được chừng một dặm, họ vượt qua một con đường nhỏ tiếp
giáp với đường cái, trên đó nhiều binh lính đang nằm ngủ. Fabrice bỏ ra
bốn mươi francs mua một con ngựa khá tốt và chọn cẩn thận một thanh mã
tấu to thẳng, trong số vứt lỉnh kỉnh hai bên đường. Anh nghĩ: “Người ta bảo
phải đâm, thì cái này thích hợp nhất”. Đóng bộ như vậy xong, anh tế ngựa
theo kịp ngay viên binh sĩ đã đi lên trước. Anh giậm chặt chân trên bàn đạp,
đưa tay trái nắm vỏ gươm, nói với bốn người Pháp kia:

— Cái bọn chạy trốn trên đường cái kia giống như một bầy cừu…

chúng chạy như những con cừu khiếp sợ…

Fabrice nhấn mạnh trên tiếng cừu bao nhiêu cũng vô hiệu, những

người đồng hành không nhớ là trước đấy một giờ, họ đã phật ý vì tiếng cừu
đó. Ở đây sự tương phản giữa hai tính cách Pháp và Ý bộc lộ: Rõ ràng là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.