TU VIỆN THÀNH PARME - Trang 123

hội để nhảy xuống xe băng đồng chạy trốn.

Nữ bá tước cười bâng quơ rồi nói với viên trung sĩ:

— Này ông trung sĩ thân mến, ông tưởng chú bé mười sáu này là

tướng Conti đó chăng?

— Cô không phải con gái ông tướng là gì?

— Ông nhìn cha tôi kia! Bà bá tước nói và chỉ Fabrice.

Bọn sen đầm cười như điên dại.

Viên trung sĩ phật ý về tiếng cười cợt nói:

— Các người hãy đưa giấy thông hành tôi xem, không lý sự gì cả.

— Quý vị phu nhân đây chả bao giờ lấy giấy thông hành để đi Milan

cả! Anh đánh xe mới, vẻ thản nhiên và hiền triết.

— Các bà từ lâu đài Grianta của các bà đến. Bà lớn đây là bá tước

Pietranera phu nhân, bà lớn kia là hầu tước Del Dongo phu nhân.

Viên trung sĩ tiu nghỉu đi ra phía trước đầu ngựa bàn bạc với lính của

y. Cuộc hội đàm diễn ra được năm phút thì bà bá tước Pietranera yêu cầu
các viên chức ấy để cho xe ngựa tiến lên mấy bước, đỗ dưới bóng cây, nắng
gay gắt dù mới mười một giờ sáng. Fabrice chăm chú nhìn quanh tứ phía để
tìm cách chạy trốn, sực thấy một thiếu nữ từ một lối mòn băng qua đồng đi
ra con đường cái đầy bụi bặm. Thiếu nữ khoảng mười bốn mười lăm đang
cầm khăn tay che miệng khóc thút thít. Cô đi tới giữa hai tên sen đầm mặc
binh phục. Đi sau, cách ba bước là một người cao lớn, gầy guộc, cũng có
hai sen đầm kèm hai bên, ông này lấy dáng hộ vệ của một quan quân trưởng
đi trong đám rước. Viên trung sĩ bấy giờ ngấm rượu say mềm hỏi:

— Lũ bay tìm thấy họ ở đâu đó?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.