TU VIỆN THÀNH PARME - Trang 127

”Một con ngựa quá tầm thường, đôi mắt nữ bá tước nói thế với hầu

tước phu nhân."

Nhờ có bá tước phu nhân, mọi việc được dàn xếp ổn thỏa sau cuộc

đàm thoại một tiếng đồng hồ. Một tên sen đầm bỗng thấy mình có việc cần
phải vào làng lân cận, nên cho quan tướng mướn con ngựa, sau khi bá tước
phu nhân bảo: “Trả cho anh mười francs." Chỉ có mỗi mình viên trung sĩ đi
với quan tướng. Bốn tên kia ngồi quây quần dưới bóng cây, quanh bốn chai
rượu vang to tướng mà tên sen đầm được phái đến cái nhà nhỏ kia mang về,
có một bác nông dân theo giúp. Tiểu thư Clélia Conti được quan tướng thị
thần cho phép ngồi trong xe của các phu nhân để trở về Milan, và thế là
không ai nghĩ đến việc bắt bớ con tướng Pietranera bá tước đôn hậu. Sau
những phút ban đầu dành cho xã giao và những bình luận về sự biến nhỏ
vừa xảy ra. Clélia để ý thấy sắc thái sôi nổi trong những lời một bà lớn xinh
đẹp đến thế nói với Fabrice. Bà hẳn không phải là mẹ anh ta. Cô để ý nhất
đến những lời thường lặp lại về một cái gì dũng cảm, táo tợn, nguy hiểm mà
anh vừa mới làm gần đây. Dù rất thông minh, cô Clélia non trẻ cũng không
đoán ra đó là việc gì.

Cách Milan một dặm đường, Fabrice bảo anh cần đi thăm ông chú và

từ giã các bà. Anh nói với Clélia:

— Vạn nhất tôi thoát nạn thì tôi sẽ đi xem những bức tranh đẹp của

thành Parme, và lúc đó cô có hạ cố nhớ đến cái tên Fabrice Del Dongo
chăng?

— Tốt lắm! Bà bá tước nói - Anh biết giấu tên họ khá đấy! Tiểu thư ạ,

tiểu thư hãy chịu khó nhớ cái anh con trai bất trị kia là con tôi và mang tên
họ Pietranera chứ không phải Del Dongo.

Tối hôm đó, vào một giờ khuya khoắt, Fabrice qua cửa ô Renza mà

vào thành Milan, cửa ô này đưa đến một nơi đi dạo được ưa chuộng. Việc
phái hai tên người nhà sang Thụy Sĩ hầu như làm cạn những khoản tiền

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.