TU VIỆN THÀNH PARME - Trang 131

nay, ông chanoine đó tối nào cũng đánh bài với bà nam tước Binder cho nên
cũng dĩ nhiên là bạn thân thiết của ông chồng. Bà bá tước quyết định làm
cuộc vận động khó nhọc và đáng tởm là đến cầu cạnh viên chanoine ấy,
sáng hôm sau, hãy còn rất sớm, bà đến nhà ông ta trước khi ông đi. Khi
người giúp việc duy nhất của viên chanoine báo có bá tước Pietranera phu
nhân, thì vị cố đạo xúc động đến nói không ra tiếng, ông cũng không kịp
chỉnh đốn quần áo xộc xệch.

— Mời bà vào rồi anh đi đi, ông bảo, giọng nghẹn lại.

Bà bá tước vào, viên cố đạo quỳ xuống đất:

— Thằng điên cuồng khốn khổ này xin quỳ gối mà nhận mệnh lệnh

của nữ bá tước.

Nữ bá tước sáng hôm đó ăn mặc xuềnh xoàng, giản dị để cho người ta

đừng nhận ra, lại hóa nên hấp dẫn một cách lạ lùng, khó mà không mê
được. Nỗi phiền muộn về sự lưu vong của Fabrice, cộng với niềm gượng
gạo phải tìm đến nhà một người đã phản mình đến như thế, khiến cho đôi
mắt bà sáng lên một cách khó tưởng tượng.

— Tôi muốn cứ quỳ như thế này mà nhận lệnh của phu nhân, vì rõ

ràng là phu nhân cần tôi giúp một việc gì đây, nếu không thì phu nhân
chẳng hạ cố ngự đến cái nhà tồi tàn của thằng điên dại khốn khổ này, ngày
xưa, cuống cuồng lên vì say đắm, lại vì ghen tuông, hắn đã xử sự với phu
nhân như một tên hèn mạt, khi hắn thấy không có hy vọng gì lọt vào đôi
mắt xanh kia.

Những lời đó thành thật và càng đẹp vì viên chanoine bây giờ có

quyền lực lớn. Nữ bá tước cảm động đến rơi lệ. Ngày xưa, nhục nhã và sợ
hãi khiến bà giá lạnh, ngày nay động lòng và ít nhiều hy vọng thay vào. Từ
trạng thái khổ sở đau đớn, trong chớp mắt bà hầu như đã bước sang trạng
thái hạnh phúc. Bà đưa tay cho viên chanoine, nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.