TU VIỆN THÀNH PARME - Trang 133

biết rằng trong gian phòng lịch sự của tôi ở điện Dugnani, có những bức
tranh vẽ các trận đánh của Napoléon. Thằng cháu tôi tập đọc những lời chú
giải các bức tranh ấy. Ông chồng đáng thương của tôi đã giải thích các trận
đánh ấy cho nó từ khi nó lên năm. Chúng tôi chụp lên đầu nó cái mũ trận
của chồng tôi và thằng bé kéo lê cây gươm lớn của ông. Ấy thế là một ngày
kia, nghe tin vị thần thánh của chồng tôi. Hoàng đế, trở về Pháp, nó ra đi để
theo ngài, như một đứa không suy nghĩ, nhưng rồi nó cũng không gặp được
ngài. Ông hỏi nam tước của ông thử xem ông ấy định dùng hình phạt gì để
trừng trị cái phút điên dại kia.

— Tôi quên một điều! Ông chanoie kêu lên - phu nhân sẽ thấy là tôi

cũng xứng đáng với sự tha thứ của phu nhân lắm.

Viên chanoie vừa nói vừa tìm trong các tập giấy trên bàn:

— Đây, cái thư tố cáo của tên coltorto (giả dối) đó, phu nhân thấy

chưa, ký tên: Ascanio Valserra Del Dongo, cái thư đầu mối của vụ này. Tôi
lấy tối hôm qua ở buồng giấy sở an ninh và tôi đến kịch viện Scala với hy
vọng gặp được một người nào thường vào buồng lô của phu nhân, để nhờ
họ trao cho phu nhân. Bản sao của thư này đã ở Viên từ lâu. Đây là kẻ thù ta
cần đối phó.

Ông chanoie cùng đọc lá thư với nữ bá tước và họ giao hẹn nội nhật

hôm đó, ông ta trao cho bà một bản sao do một người tin cẩn chép. Bà bá
tước trở về lâu đài Del Dongo lòng dạ phơi phới. Bà nói với bà hầu tước:

— Cái tên đểu cáng ngày trước đó nay lịch sự đáo để, khó có ai bì. Tối

hôm nay ở nhà hát Scala, khi đồng hồ nhà hát chỉ mười giờ bốn mươi lăm
thì chúng ta cho mọi người về, chúng ta tắt hết đèn đóm, đóng cửa và đến
mười một giờ thì ông chanoie sẽ đến báo cho chúng ta biết ông ta đã làm
được gì. Đó là cách ít rầy rà nhất cho ông ta.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.