TU VIỆN THÀNH PARME - Trang 136

Fabrice chẳng hề thích phiến loạn. Anh yêu mến Napoléon và là quý

tộc cho nên tưởng mình sinh ra để được sung sướng hơn kẻ khác, và anh
thấy bọn thị dân lố bịch. Từ ngày rời trường anh chưa bao giờ mở một cuốn
sách ra, còn ở trường thì anh cũng chỉ đọc những sách do các cha Dòng Tên
chọn. Anh đến ở trong một lâu đài tráng lệ, cách Romagnano một quãng.
Đó là một công trình kiệt tác của nhà kiến trúc San Micheli

[46]

nổi tiếng,

nhưng đã ba mươi năm rồi, không ăn ở, cho nên tất cả các phòng đều dột và
không một cửa sổ nào khép được. Anh chiếm ngựa của người quản lý cưõi
suốt ngày chẳng câu nệ gì. Anh không nói, anh suy nghĩ. Lời khuyên kiếm
một nhân tình trong gia đình bảo hoàng, anh thực hiện nguyên vẹn. Anh
chọn làm cha rửa tội một viên cố đạo trẻ tuổi lắm mưu mẹo, có tham vọng
lên giám mục như cha rửa tội của nhà ngục Spielberg. Nhưng anh đi bộ ba
dặm đường và kín đáo đọc tờ Người lập hiến mà anh cho là tuyệt vời!
“Tuyệt như Alfieri và Dante”

[47]

. Anh thường reo lên như vậy! Fabrice có

cái này giống với thanh niên Pháp là anh chăm cho con ngựa và tờ báo của
anh cẩn thận hơn là đối với người nhân tình ngoan đạo. Tuy nhiên, tâm hồn
ngây thơ và cương nghị ấy chưa nhiễm thói học đòi người khác và anh
không kết bạn trong thị trấn Romagnano lớn ấy. Sự giản dị của anh bị cho là
kiêu kỳ, người ta không biết nói thế nào về tính cách ấy. “Đây là một thứ
nam, bất bình vì không được làm trưởng nam." Cha xứ nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.