TU VIỆN THÀNH PARME - Trang 146

luận tin tức với bá tước, tối ấy bà Pietranera để ý đến ánh mắt của ông và
nhận thấy là đẹp và ân cần niềm nở. Bà nói:

— Tôi tưởng tượng là Parme, giữa những tên nô bộc của bá tước, bá

tước không để cho cái nhìn của ngài đượm vẻ dễ ưa như vậy, bởi vì nếu thế
thì hỏng tuốt còn gì, và bọn chúng sẽ có ít nhiều hy vọng không bị treo cổ.

Vẻ bình dị hoàn toàn ở một con người được coi là nhà chính trị số một

của nước Ý rất lạ lùng dưới con mắt bá tước phu nhân, bà lại còn cho là ông
ta có duyên. Cuối cùng vì ông ăn nói hay và nồng nhiệt, bà không lấy làm
phật ý về việc ông muốn đóng vai người hâm mộ mình trong một buổi tối,
không hậu quả.

Đây là một bước tiến dài và rất nguy hiểm, ở Parme thì ông bộ trưởng

không gặp người phụ nữ nào nhẫn tâm chối từ, ở đây cũng may bá tước phu
nhân mới từ Grianta đến được mấy hôm, trí óc hãy còn đặc nỗi chán
chường trong cuộc sống nông thôn. Bà như đã quên bông đùa. Và tất cả
những gì thuộc cảnh sống phong lưu bay bướm mà bà gặp lại như nhuốm
một vẻ mới do đó trở thành thiêng liêng. Bà ở trạng thái chấp nhận tất,
không hề thoáng có ý nghĩ chế nhạo một gã si tình đã bốn mươi lăm và nhút
nhát. Giá lui đến tám hôm sau thì sự táo tợn của bá tước hẳn đã được đón
nhận một cách khác hẳn.

Ở nhà hát Scala, đi thăm hỏi qua nhau trong các buồng lô, lệ thường

người ta chỉ ngồi vài mươi phút, bá tước ngồi suốt buổi tối trong buồng mà
ông có diễm phúc gặp bà Pietranera. “Người đàn bà này đem về cho ta tất
những cuồng si của tuổi trẻ!” Ông nói. Nhưng ông cũng cảm thấy tất cả nỗi
nguy hiểm. “Tính cách là trọng thần quyền uy vô thượng ở cách đây bốn
mươi dặm có làm cho người ta tha thứ sự dại dột này không? Ở Parme ta
buồn chán bao nhiêu!”. Tuy nhiên cứ hết khắc này đến khắc khác ông tự
hứa sẽ đi ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.