TU VIỆN THÀNH PARME - Trang 165

bao nhiêu đó, Fabrice năm 1699 và một vị Ascagne thứ hai, năm 1740. Nếu
Fabrice muốn làm cố đạo và khiến người ta chú ý bằng những đức tính bậc
nhất, thì tôi sẽ đẩy nó lên chức giám mục ở một nơi nào đó, rồi tổng giám
mục tại đây, nếu ảnh hưởng của tôi còn lâu dài, tất nhiên. Có thể phản bác
có cơ sở là tôi có làm bộ trưởng đủ lâu dài để thực hiện cái kế hoạch đẹp đẽ
đòi hỏi một thời gian nhiều năm đó không? Quận vương có thể chết, ngài
cũng có thể thiếu tế nhị bãi chức tôi. Dẫu sao đó là cách duy nhất nhờ đó tôi
có thể làm cho Fabrice một cái gì xứng đáng với phu nhân.

Hai bên còn tranh luận nhiều, sáng kiến của bá tước, công tước phu

nhân chẳng thích tí nào. Bà nói với bá tước:

— Anh hãy chứng minh lại cho em thấy rằng không thể có tương lai

nào khác đối với Fabrice.

Bá tước chứng minh. Rồi ông nói thêm:

— Em tiếc bộ quân phục rực rỡ, nhưng tôi biết làm thế nào!

Công tước phu nhân đòi một tháng để suy nghĩ. Sau đó bà thở dài phục

tùng quan điểm đứng đắn của quan thượng thư. Ông lặp lại: Hoặc cưỡi một
con ngựa anglais với dáng kênh kiệu trong một thành phố lớn nào đó hoặc
nhận một chức nghiệp không phụ dòng dõi của mình, ngoài hai con đường
đó, tôi không thấy con đường nào ở giữa. Khốn thay một người quý phái
không thể làm thầy thuốc, cũng không thể làm thầy kiện, thế mà thời đại lại
thuộc về lũ thầy kiện thầy cò!

Phu nhân hãy nhớ! Bá tước nói tiếp, là phu nhân có khả năng tạo cho

người cháu của phu nhân, tại các đường phố Milan, cái kiếp sống hưởng thụ
của những thanh niên giàu có nhất cùng lứa tuổi.

Khi anh ấy được ân xá, phu nhân cho anh ta mười lăm, hai mươi, ba

mươi nghìn francs, cũng chẳng sao, cả phu nhân lẫn tôi đều không có ý
định chắt bóp dành dụm gì mà!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.