TU VIỆN THÀNH PARME - Trang 166

Bà công tước ưa vinh quang, bà không muốn cho Fabrice chỉ là một gã

xài của tầm thường, bà trở lại với kế hoạch của người yêu.

— Hãy lưu ý! Bá tước nói. Là tôi không định làm cho Fabrice trở

thành một cố đạo gương mẫu như em thấy nhan nhản. Không! Anh ấy phải
là một nhà quyền quý, một vương tôn công tử trước hết. Nếu anh ta thích
dốt thì anh ta cứ việc dốt nát hoàn toàn, sẽ không vì thế mà anh ta không trở
nên giám mục rồi tổng giám mục, nếu hoàng thân còn coi tôi là một người
có ích.

Nếu đề nghị của tôi! Bá tước nói thêm, mà được lệnh của phu nhân hạ

cố chuyển thành sắc lệnh bất di dịch thì không nên để cho Parme nhìn thấy
cái người được chúng ta che chở lại ở một địa vị thấp hèn. Nếu ngày nay
anh ta chỉ là linh mục tầm thường thì địa vị sau này của anh ta sẽ khiến cho
người ta khó chịu. Cho nên anh ta chỉ nên đến Parme với bít tất tím

[54]

một dàn giá khả quan. Như vậy mọi người sẽ đoán cháu phu nhân tất phải
trở thành giám mục và sẽ không ai lấy làm chối sau này.

Phu nhân hãy nghe tôi, gửi Fabrice đi học thần học và sống ba năm ở

Naples. Trong lúc học viện thần học nghĩ anh ta có thể đi thăm Paris hay
Luân Đôn tùy thích, nhưng không được đến Parme.

Câu này như dội một gáo nước lên người nữ công tước.

Bà Sanseverina phái một liên lạc viên đến Fabrice và hẹn gặp ở

Plaisance. Có cần nói là người liên lạc ấy mang tất cả những phương tiện tài
chính và những giấy thông hành cần thiết?

Fabrice đến Plaisance như cơn lốc. Anh chạy đi đón nữ công tước và

ôm hôn bà một cách bồng bột khiến bà cảm động ứa nước mắt. Bà thấy nhẹ
nhõm vì không có mặt bá tước, từ khi hai người yêu nhau, đây là lần đầu
tiên phu nhân có cảm giác đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.