TU VIỆN THÀNH PARME - Trang 212

CHƯƠNG IX

Tâm hồn Fabrice căng ra vì mấy lời nói của ông cụ và cũng vì anh chú

ý sâu sắc và mệt mỏi quá chừng. Anh trằn trọc mãi mới chợp mắt và giấc
ngủ anh đầy những mộng mị, có lẽ là những mộng báo việc tương lai. Lúc
mười giờ sáng, anh thức dậy vì toàn bộ tháp chuông rung động, một tiếng
ồn ào kinh khủng hình như từ ngoài dội vào. Anh chồm dậy hốt hoảng và
tưởng đã đến ngày tận thế, sau đó lại nghĩ mình đang ở trong tù. Phải một
lát anh mới nhận ra tiếng cái chuông lớn mà bốn mươi nông dân kéo để
chào mừng thánh Giovita, trong khi mười người cũng đủ sức.

Fabrice tìm một chỗ thuận lợi để trông nhìn mà không bị phát hiện; từ

chỗ rất cao ấy, anh nhận thấy mắt có thể nhìn xuống các vườn, cả đến cái
sân trong ở lâu đài bố anh. Trước đây anh đã quên ông bố. Giờ nghĩ đến
người cha gần đất xa trời, tình cảm anh thay đổi hết. Anh nhìn thấy đến cả
mấy con chim sẻ đang tìm những vụn bánh mì trên bao lơn buồng ăn. “Đây
là con cháu của mấy con chim ta nuôi ngày trước”. Cái bao lơn ấy cũng như
tất cả những bao lơn khác trồng rất nhiều cam trong những chậu đất lớn.
Thấy cảnh ấy, anh cảm động. Dáng dấp cái sân trong được tô điểm như thế,
với những bóng râm sắc nét và rõ rệt vì ánh nắng chói chang, trông thật
hùng vĩ.

Anh lại nhớ tới tình cảnh suy yếu của cha. “Lạ thật! Anh tự nhủ. Bố ta

chỉ hơn ta ba mươi lăm tuổi, ba mươi lăm cộng với hai mươi ba thì mới
năm mươi tám thôi!"

Anh nhìn đăm đăm lên các cửa sổ của con người nghiêm khắc chưa

bao giờ yêu anh đó mà ứa nước mắt. Anh rùng mình, chợt thấy có một
luồng máu lạnh chảy qua trong người, khi tưởng thấy cha anh đi qua cái sân
thượng trồng cam ở trước buồng ông; nhưng đó chỉ là một anh hầu phòng.
Ngay dưới chuông, một đám thiếu nữ mặc áo trắng chia thành mấy tốp đang
rắc hoa đỏ, hoa xanh, hoa vàng thành hình trên mặt đất, nơi đám rước sắp

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.