TU VIỆN THÀNH PARME - Trang 220

Kinh tởm khi nghĩ đến phải nổ súng trước, biết đâu không phải một

lính cũ của chú mình, Pietranera bá tước. Fabrice chạy đến lúp trong một
gốc rỗng một cây thật to tướng. Trong khi thay ngòi súng, anh nghe thấy
một người đi vào rừng, vừa đi vừa hát một khúc Mercadante thú vị, điệu hát
thịnh hành ở Lombards lúc bấy giờ.

“Chà! điềm lành đây!” Fabrice tự bảo. Anh kính cẩn nghe điệu hát đó

và thấy tiêu tan cái khí giận đã len vào những suy nghĩ của anh. Anh nhìn
kỹ con đường cái từ hai đầu và không thấy bóng người “Cái anh hát xướng
này chắc đi theo một con đường tắt nào đây!” Hầu như cùng lúc, anh thấy
một tên hầu phòng ăn mặc sạch sẽ theo kiểu Anh và cưỡi trên một con ngựa
cần vụ; ngựa hắn đi bước một, tay hắn cầm cương dắt theo một con ngựa
giống tốt rất đẹp nhưng hình như hơi gầy.

— Chao ôi, nếu ta luận lý như ông Mosca, khi ông nói những nguy

hiểm đe dọa ta là thước đo quyền hạn của ta trên con người bên cạnh, thì ta
sẽ bắn vỡ sọ tên hầu phòng này, và một khi đã ngồi trên lưng con ngựa gầy
đó thì tất cả những sen đầm trong thiên hạ, ta có sá gì! Khi về Parme, ta sẽ
gửi ngay tiền đến cho hắn, hoặc người vợ góa của hắn… nhưng mà thế thì
tởm quá!”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.