TU VIỆN THÀNH PARME - Trang 222

ngựa và cho ngựa tế lên. Được ba trăm bước, anh sực nhớ đã quên cho hắn
số tiền hai mươi francs mà anh hứa. Anh gò ngựa lại. Trên đường chẳng có
ai, ngoài tên hầu phòng cũng phi ngựa chạy theo anh. Anh lấy khăn tay vẫy,
ra hiệu bảo nó tiến lên, và khi thấy nó còn cách năm mươi bước, anh vất ra
đường một nắm tiền lẻ rồi thúc ngựa chạy đi. Từ xa anh nhìn thấy tên hầu
phòng xuống ngựa nhặt tiền. Fabrice cười, nói:

“Quả là một người biết điều! Hắn không nói một tiếng vô ích."

Anh phi ngựa, chạy nhanh, đến trưa dừng lại nghỉ ở một cái nhà cách

biệt, vài giờ sau lại lên đường. Đến hai giờ sáng anh tới bờ hồ Majeur;
không lâu sau đó, anh thấy chiếc xuồng của anh lướt sóng đi tới, nó đã nhận
ra ám hiệu. Không gặp người nông dân nào để gửi con ngựa, anh thả rông
con vật cao quý đó. Ba tiếng đồng hồ sau, anh tới Belgirate. Ở đây, trên đất
thân thuộc, anh nghỉ ngơi chút ít. Anh vui lắm, anh thành công mỹ mãn. Có
nên vạch những nguyên nhân đúng của sự vui vẻ ấy không? Cái cây của
anh xanh tốt tuyệt vời và tâm hồn anh vừa tắm mát trong vòng tay âu yếm
của cha Blanès. Anh nghĩ thầm: “Ông có thật tin hết những lời ông tiên
đoán về ta không nhỉ? Hay là vì anh ta làm ầm lên rằng ta là một thằng
Jacobins, một tên vô quân vô phụ, tội ác nào cũng không từ, cho nên ông
chỉ muốn răn ta chớ để cho cám dỗ bởi cái thích thú bắn vỡ óc thằng chó
má nào chơi đểu với ta?”.

Hai hôm sau Fabrice đã ở Parme. Công tước phu nhân và bá tước rất

vui thích khi nghe anh kể hết sức trung thực, theo thói quen của anh, tất cả
sự việc trong hành trình.

Lúc mới đến, Fabrice thấy người gác cổng và tất cả tôi tớ trong lâu đài

Sanseverina đều mặc đại tang. Anh hỏi nữ công tước:

— Nhà ta có ai qua đời vậy, thưa cô?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.