TU VIỆN THÀNH PARME - Trang 223

— Con người quý hóa mà người ta gọi là chồng tôi đó vừa mất ở

Baden. Ông để tòa lâu đài này lại cho tôi như đã giao ước, nhưng để tỏ thân
tình, ông lưu tặng thêm một khoản ba mươi vạn francs làm tôi bối rối quá.
Tôi không muốn từ chối để cho người cháu gái ông, nữ hầu tước Raversi,
lại được thừa hưởng, con mụ ấy không ngày nào là không chơi tôi những
trò chết vằm. Anh là một tài tử, anh phải tìm cho tôi một nhà điêu khắc giỏi;
tôi sẽ xây cho ông công tước một ngôi mộ đáng giá ba mươi vạn.

Bấy giờ bá tước bắt đầu kể giai thoại về mụ hầu tước đó.

— Tôi dùng ân huệ để ve vuốt nó, bà công tước nói, nhưng vô hiệu.

Còn lũ cháu trai của công tước, tôi đều bơm lên đại tá hoặc tướng hết. Đáp
lễ lại, không có tháng nào mà chúng nó không gửi cho tôi một thư nặc danh
tồi tệ hết chỗ nói, tôi phải mướn một thư ký để đọc những thư từ loại ấy.

— Mà thư nặc danh chỉ mới là tội lỗi nhỏ nhặt nhất của chúng nó mà

thôi, bá tước nói tiếp. Chúng nó là một xưởng chế tạo những điều vu khống
đê tiện. Tôi có thể cho truy tố cái ổ đó vài mươi lần trước tòa án, và ông nói
thêm với Fabrice - Ông lớn có tin rằng các quan toà ngoan ngoãn của tôi sẽ
kết án chúng hay không?

— Ấy chính vì thế mà tôi cũng ngán với mọi công việc, Fabrice đáp

với sự ngây thơ đáng buồn cười ở chỗ triều đình. Giá họ được những quan
tòa công minh kết án thì tôi thấy thú hơn.

— Anh, anh đi đây đi đó để học hỏi, nếu anh cho tôi được địa chỉ

những quan tòa như vậy, thì tôi thích lắm, tôi sẽ viết thư mời họ, viết ngay
tối nay, trước khi đi ngủ.

— Nếu tôi là thủ tướng mà không có những quan tòa lương thiện thì

tôi sẽ lấy làm tự ái.

— Ông lớn yêu mến người Pháp đến thế, và trước đây từng đem cánh

tay vô địch của mình giúp họ thế mà hình như ông lớn vội quên một châm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.