TU VIỆN THÀNH PARME - Trang 230

tất cả những điều kia chỉ là mộng mị, gặp thực tế lạnh lùng tất phải tiêu
tan”.

Anh về đến lâu đài Sanseverina vào lúc mười một giờ đêm. Anh tự

bảo: “Lúc này là lúc cần hành động!” Nhưng anh không tin ở đâu ra cái can
đảm ăn nói với sự trung thực cao quý mà đêm trên hồ Côme, anh thấy quá
dễ dàng. “Ta sẽ làm mếch lòng con người mà ta yêu quý nhất trần gian. Nếu
ta nói thì ta sẽ như một anh đóng kịch tồi; ta chỉ có giá trị chút đỉnh những
khi bồng bột”.

Sau khi thuật lại cho công tước phu nhân nghe cuộc thăm viếng ở tòa

tổng giám mục, anh nói:

— Bá tước đối xử với cháu quá tốt. Cháu càng đánh giá cao cách xử sự

đó khi cháu nhận thấy rằng cháu đã không làm cho ông ấy ưa mình. Cho
nên đối với ông, cháu phải rất lịch sự. Ông đang tiến hành khai quật ở
Sanguigna, ông say sưa với công việc đó, chỉ cần nghiệm trên cuộc hành
trình hôm kia cũng đủ thấy; hôm đó ông phải phi ngựa đi mười hai dặm
đường để được ở hai giờ với lũ thợ của ông. Nếu họ tìm được những mẫu
tượng trong tòa cổ miếu mà nền móng đã được phát hiện, thì bá tước sợ họ
đánh cắp mất. Cháu muốn đề nghị với ông bá tước cho cháu đến Sanguigna
trong ba mươi sáu tiếng đồng hồ. Đến mai, vào lúc năm giờ cháu phải đến
gặp lại đức cha tổng giám mục, cháu có thề ra đi trong buổi chiều và lợi
dụng trời đêm mát mẻ để đi đường.

Công tước phu nhân lúc đầu không đáp. Sau bà nói hết sức âu yếm:

— Hình như anh kiếm cớ để xa lánh cô. Vừa ở Belgirate về xong, anh

đã tìm ra được một lý do để đi nữa.

Fabrice tự nhủ: “Đây là một dịp tốt để nói. Nhưng ở trên hồ ta hơi điên

rồ, trong một cơn hứng trung thực, ta không nhận thấy là câu chuyện ta nói
sẽ kết thúc bằng một lời hỗn láo! Nói: “Tôi yêu mến cô với tấm lòng tận tụy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.