TU VIỆN THÀNH PARME - Trang 231

nhất… nhưng tâm hồn tôi không biết yêu đương” thì cũng như nói: “Tôi
thấy cô yêu tôi, nhưng cô phải coi chừng, tôi không thể đáp ứng cô bằng
thứ tình cảm ấy!“. Nếu bà yêu thực thì bà sẽ giận dỗi vì bị đoán trúng tâm
can, nếu đối với ta bà chỉ có một thứ trìu mến giản đơn thì bà sẽ công phẫn
về sự trâng tráo của ta… và đó là những xúc phạm mà người ta không tha
thứ”.

Trong khi cân nhắc những ý nghĩa quan trọng đó, Fabrice vô tình đi lại

trong phòng khách, vẻ nghiêm trọng và kiên cường như một người đã trông
thấy tai họa ở cách mười bước.

Nữ công tước nhìn anh lòng đầy khâm phục: Đây không phải là thằng

bé mình thấy lúc sơ sinh, cũng không còn là đứa cháu luôn sẵn sàng vâng
lời cô, đây là một người đàn ông nghiêm nghị, được người đó yêu thì thật là
thích thú.

Bà rời trường kỷ, lao vào lòng anh, bồng bột.

— Anh muốn tránh cô ư? Bà hỏi.

— Không, anh đáp với dáng điệu một hoàng đế La Mã, cháu muốn

ngoan.

Tiếng ấy có thể giải thích nhiều cách. Fabrice tự thấy không đủ can

đảm đi xa hơn nữa, để rơi vào khả năng làm mếch lòng nguyên tắc phụ nữ
tuyệt vời đó. Anh hãy còn trẻ quá, còn dễ xúc động quá, trí tuệ anh không
giúp cho anh có một cách nói thế nào cho vui lòng người ta mà vẫn rõ ràng
ý nghĩa. Do một sự hưng phấn tự nhiên, vượt ngoài lý lẽ, anh ôm người phụ
nữ đáng yêu ấy vào lòng, hôn dồn, hôn dập. Vừa lúc ấy có tiếng xe của bá
tước đi vào sân và hầu như đồng thời bá tước xuất hiện ở phòng khách. Ông
có vẻ rất xúc động.

— Anh gây nên những say đắm thật lạ lùng! Ông nói với Fabrice như

vậy làm cho anh gần như thảng thốt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.