TU VIỆN THÀNH PARME - Trang 238

điên tiết lên, nhảy xổ vào kẻ địch, mũi dao săn chĩa thẳng tới trước. Mũi
dao đâm vào bên phải ngực Giletti và chòi ra phía vai trái, cùng lúc lưỡi
gươm Giletti thọc vào cánh tay Fabrice suốt đến tận cán, nhưng chỉ xuyên
cạn dưới da, vết thương vô hại.

Giletti ngã xuống. Khi Fabrice đi đến bên hắn và nhìn bàn tay hắn nắm

con dao thì bàn tay ấy giãn ra một cách tự nhiên và buông thả khí giới.
“Thằng khốn khiếp đã chết rồi!” Fabrice tự nhủ. Anh nhìn mặt hắn, miệng
hắn ộc ra nhiều máu.

Anh chạy đến xe hỏi Marietta: “Cô có gương không?” Mặt mày tái

nhợt, Marietta nhìn anh không đáp. Mụ bảo mẫu già rất tự chủ mở một túi
khâu màu xanh, lấy trao cho Fabrice một cái gương con có cán, chỉ bằng
bàn tay. Anh chàng soi gương, nắn mặt: “Mắt không việc gì, thế đã là tốt
lắm!” anh lại xem răng, răng không gẫy. “Thế thì do đâu mà ta cảm thấy
đau đớn dữ vậy?” anh tự hỏi khe khẽ. Bà già đáp:

— Do phần trên của má anh bị tán giữa chuôi gươm và cái xương gò

má. Má anh bầm tím và tấy lên một cách gớm ghiếc, cho đỉa hút ngay thì
không việc gì hết.

— À ừ! Cho đỉa hút ngay! Fabrice cười nói và anh tự trấn tĩnh hoàn

toàn. Anh thấy các người thợ xây quanh Giletti, nhìn hắn mà không dám
động tay đến.

Hãy cứu người ta đi chứ! Anh hét, bảo họ cởi áo ra… Anh toan nói

tiếp, nhưng ngước mắt lên, anh thấy cách vài trăm thước năm sáu người đi
đều bước tiến lại nơi sự việc xảy ra.

“Sen đầm đây, anh nghĩ thầm. Vì có một người bị giết, họ sắp tóm

mình và mình sẽ có vinh dự được rước long trọng vào thành phố Parme.
Một giai thoại hay ho biết bao nhiêu để hiến cho bọn triều thần ưa mụ
Raversi và ghét cô ta!”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.