TU VIỆN THÀNH PARME - Trang 239

Tức thời và nhanh như chớp, anh vứt hết tiền bạc trong túi cho lũ thợ

kinh ngạc và nhảy vào xe. Anh hét lên bảo họ:

— Cản bọn sen đầm lại, đừng cho đuổi theo ta, ta sắp giúp cho giàu có

lên đó. Nói với họ là ta không có tội lỗi gi, là người này tấn công ta và
muốn giết ta.

Còn anh! Fabrice nói với anh xà ích. Anh hãy đánh ngựa phi liền, tôi

sẽ cho anh bốn đồng Napoléon vàng nếu anh qua sông Pô trước khi bọn
đằng kia đuổi kịp.

— Được rồi! Anh xà ích đáp. Ông đừng sợ, những người đó đi chân,

dù mấy con ngựa nhỏ của tôi có chạy nước kiệu cũng đủ bỏ xa bọn họ. Anh
xà ích nói thế rồi quất ngựa phi nước đại.

Người anh hùng của chúng ta lấy làm khó chịu vì tiếng sợ mà anh xà

ích nói. Bởi vì qủa anh có sợ thật, sợ ghê gớm sau khi bị đánh chuôi gươm
vào mặt.

— Chúng ta có thể gặp những người cưỡi ngựa đi ngược chiều với ta!

Anh xà ích nói, anh có tính cẩn thận và anh cũng nghĩ đến bốn đồng
Napoléon nữa. Những người đuổi theo ta có thể thét gọi bọn cưỡi ngựa đó
bắt bọn ta lại.

— Chao ôi! Anh dũng cảm quá, anh abbé thân thương ạ.

Ả Marietta kêu lên như vậy và ôm hôn Fabrice. Bà già thò đầu ra cửa

nhòm một lát rồi thụt vào.

— Không ai đuổi theo ông cả, ông ạ! Mụ nói rất bình tĩnh. Cũng

không có ai trên đường cái ở phía trước ông. Ông cũng biết nhân viên cảnh
sát Áo là nguyên tắc lắm chứ? Nếu chúng thấy ông phi nước đại như thế
này đến trên đê bờ sông Pô thì chúng sẽ bắt ông, điều ấy chẳng còn nghi
ngờ gì.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.