TU VIỆN THÀNH PARME - Trang 259

xuống ngay. Anh khiêm tốn hôn nền gạch.

“Đây là một phép màu, ơn Chúa! Anh kêu lên, mắt chan chứa lệ. Khi

người thấy linh hồn con sẵn sàng trở về chính đạo, Người đã cứu vớt con.
Lạy Chúa! Có thể một ngày kia, con bị giết trong một vụ nào đó, lúc con
chết, xin Chúa hãy nhớ lại trạng thái tâm hồn con lúc này."

Fabrice đọc lại bảy bài kinh sám hối một lần nữa trong niềm hân hoan

bồng bột nhất. Trước khi đi ra, anh bước đến gần một bà già đang ngồi
trước pho tượng đức Mẹ lớn, bên cạnh một tam giác sắt dựng đứng trên một
cái đế cũng bằng sắt. Vành tam giác lổm nhổm mũi nhọn để cắm những
mẩu nến nhỏ, mà các con chiên ngoan đạo thắp trước tượng đức Mẹ
Cimabué. Khi Fabrice đến thì mới có bảy ngọn được thắp sáng, anh ghi
nhận trường hợp đó để sau này suy nghĩ khi có thời giờ.

— Nến giá bao nhiêu? Anh hỏi người đàn bà.

— Hai hào một cây.

Quả những cây nến đó không to hơn cái ống lông ngỗng và chỉ dài đến

ba mươi phân.

— Còn có thể gắn bao nhiêu nến nữa trên cái tam giác của bà?

— Sáu mươi ba, vì đã có bảy thắp rồi.

A! Fabrice tự nhủ. Sáu mươi ba và bảy là bảy mươi, điều này cũng nên

ghi nhớ.

Anh trả tiền nến, tự mình cắm và thắp bảy cây đầu, rồi qùy xuống khấn

dâng lễ, lúc đứng lên, anh nói với bà già:

— Đây là để tạ ân ban phúc.

Khi trở lại với Ludovic anh nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.