TU VIỆN THÀNH PARME - Trang 260

— Mình đói sắp chết đây.

— Chúng ta không nên vào quán, cứ về nơi trọ thôi. Chị chủ nhà sẽ đi

sắm bữa sáng cho chúng ta, chị sẽ ăn bớt vài mươi xu, cũng vì vậy sẽ gắn
bó với người mới đến hơn.

— Cái việc quái đó chỉ tổ làm cho tôi chết đói thêm một tiếng đồng hồ

nữa. Fabrice nói và cười trong sáng như một trẻ con. Rồi anh đi vào cái
quán ở gần nhà thờ. Anh kinh ngạc nhìn thấy ở một bàn gần nơi anh ngồi
người hầu phòng thứ nhất của cô anh, Pépé, cái người ngày trước đã đi đón
anh ở Genève. Fabrice ra hiệu bảo Pépé im lặng. Anh ăn vội vàng rồi đứng
dậy, trên môi phảng phất một nụ cười hạnh phúc. Pépé đi theo anh và lần
thứ ba, nhân vật của chúng ta đi vào nhà thờ Saint Pétrone. Rất nhã nhặn,
Ludovic ở ngoài, đi dạo trong quảng trường.

— Chao ôi! Ông lớn ôi! Thương tích của ông thế nào? Công tước phu

nhân lo ngại ghê gớm, suốt một ngày, bà tưởng Ông lớn bị bỏ chết ở một
hòn đảo nào trên sông Pô. Tôi phải cho người mang tin đến tức khắc cho
phu nhân mới được. Tôi tìm kiếm Ông lớn đã sáu ngày nay trong đó có ba
ngày lùng sục các quán xá ở Ferrare.

— Anh có mang cho tôi một tờ hộ chiếu không?

— Tôi có ba cái khác nhau: - Một mang tên họ chức tước Ông lớn, cái

thứ hai chỉ có tên Ông lớn thôi và cái thứ ba mang một tên bịa, Joseph
Bossi. Mỗi hộ chiếu đều làm thành hai bản, để tùy tiện. Ông lớn muốn đi từ
Florence đến hay từ Modène đến. Chỉ cần đi dạo một vòng ra ngoài thành
phố rồi quay vào. Ngài bá tước sẽ lấy làm thú nếu Ông lớn đến ở quán
Pelegrino, mà người chủ quán là chỗ quen thân với bá tước.

Fabrice có vẻ như đi không có đích, nhưng tiến vào gian giữa, đến tận

nơi có những ngọn nến của anh cháy dở, mắt anh đăm đăm nhìn tượng đức
Mẹ Cimabué, rồi vừa quì xuống, anh vừa nói với Pépé: “Tôi phải khấn tạ ân

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.