TU VIỆN THÀNH PARME - Trang 270

— Năm mươi écu.

— Bà nói dối như thường lệ. Hãy nói thật, nếu không, tôi nói có trời

làm chứng, bà sẽ chẳng được đồng xu nhỏ nào.

— Thế thì cô ấy lĩnh hăm hai écu trong đoàn kịch ở Parme của chúng

tôi, khi chúng tôi rủi ro gặp ông. Tôi thì được trả mười hai écu và chúng tôi
cho Giletti người che chở chúng tôi, mỗi đứa một phần ba số tiền kiếm
được. Mỗi tháng Giletti trích ra mua biếu Marietta một món quà khoảng vài
écu.

— Bà vẫn cứ nói dối, bà chỉ lĩnh bốn écu thôi. Nhưng nếu bà đối xử

tốt với Marietta, tôi sẽ mướn bà như thể tôi là một ông bầu gánh. Tháng
tháng, bà sẽ nhận mười hai écu phần bà và hăm hai écu phần cô ấy. Nhưng
nếu tôi thấy cô ấy đỏ con mắt thì tôi khai vỡ nợ đó.

— Ông làm mặt hào hiệp! Này, cái hào hiệp của ông khiến cho chúng

tôi sạt nghiệp đấy, mụ già nói, giọng giận dữ. Chúng tôi mất hết khách
hàng.

[74]

Đến khi chúng tôi mất sự đỡ đầu của ông lớn, đó là một tai họa

tày trời thì không có gánh nào còn biết đến chúng tôi nữa, gánh nào đoàn
nào cũng đầy đủ diễn viên cả; chúng tôi sẽ không được ai mướn và chúng
tôi sẽ chết đói vì ông.

— Thôi thì mặc mụ đi với quỷ vậy. Fabrice nói, rồi đi ra.

— Tôi không đi với quỷ đâu, ông dối đạo xấu xa ạ! Tôi chỉ đi đến đồn

cảnh sát báo cho họ biết ông là một đức cha đã vứt áo đạo đi và ông, cũng
như tôi thôi, không phải tên là Joseph Bossi.

Fabrice đã đi xuống được vài bậc thang, lại trở lên:

— Trước hết cảnh sát biết rõ hơn mụ tên thật của ta có thể là gì.

Nhưng nếu mụ tố giác ta, nếu mụ phản phúc như thế - Fabrice nói hết sức
nghiêm nghị - thì Ludovic sẽ nói chuyện với mụ, và cái mạng già của mụ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.