TU VIỆN THÀNH PARME - Trang 272

mà họ ruồng bỏ để yêu anh; những người này có tham vọng xỏ mũi anh mà
dắt. Khi thoáng thấy ý định đó thì Fabrice cắt ngay quan hệ một cách phũ
phàng nhất, nhanh chóng nhất. Ừ! Anh tự nhủ - nếu ta cứ buông xuôi theo
niềm thích thú quá nồng nàn là đền đáp ân tình cho người phụ nữ xinh đẹp,
công tước phu nhân Sanseverina thì ta giống y như cái anh người Pháp nọ
một sớm đã mổ con gà mái đẻ trứng vàng. Chỉ nhờ bà công tước mà ta có
được cảnh hạnh phúc duy nhất do tình quyến cố tạo ra; cảm tình của ta đối
với bà là lẽ sống của ta. Vả lại không có bà thì ta ra thế nào nhỉ? Một tên
lưu vong biệt xứ, sa vào cảnh sống lay lắt ở một tòa lâu đài đổ nát vùng
Novare. Ta nhớ vào những đợt mưa thu tầm tã, sợ dầm cảm lạnh, ta phải
cắm một cái ô trên trần giường, ta cưỡi ngựa của lão đại diện sự vụ, lão vui
lòng chịu vậy vì tôn trọng cái dòng máu xanh của ta (tức là uy quyền lớn).
Nhưng lão cũng bắt đầu thấy ta trú ngụ hơi lâu; cha ta thí cho ta một nghìn
hai trăm francs trợ cấp và tưởng phải xuống địa ngục vì cung cấp cái ăn cho
một tên Jacobin. Người mẹ tội nghiệp của ta và các chị ta nhịn mặc để cho
ta có tiền mua vài món quà linh tinh tặng mấy ả nhân tình. Lối hào hiệp ấy
làm quặn thắt lòng ta. Ngoài ra, người ta bắt đầu đoán ta nghèo khổ và lũ
quý tộc địa phương sắp thương hại ta. Không sớm thì muộn, một tên công
tử bột nào đó sẽ bộc lộ sự khinh miệt của nó đối với một tên jacobin nghèo
khó, thất bại trong những ý đồ của mình, bởi vì trong con mắt của bọn đó,
ta chỉ là thế. Ta hẳn đã phải đâm hoặc nhận một nhát kiếm ra trò, nhát kiếm
đó sẽ đưa ta đến lũy đài Fenestrelles, hoặc giả sẽ khiến ta trốn chạy sang
Thụy Sĩ một lần nữa, vẫn với một nghìn hai trăm francs trợ cấp. Ta có cái
diễm phúc nhờ công tước phu nhân mà tránh khỏi những tai vạ đó; hơn nữa
chính bà lại có cái tình quyến luyến nồng nàn đối với ta trong khi lẽ ra ta
đáng có cái tình ấy đối với bà.

Đáng ra ta phải sống một cuộc đời tầm thường và lố bịch nó sẽ biến ta

thành một con vật ủ rũ, một thằng đần, thì từ bốn năm nay, ta sống trong
một thành phố và có một cỗ xe tuyệt tốt. Cuộc sống như thế này miễn cho
ta khỏi biết tới sự ganh tỵ và những tính thấp hèn khác ở tỉnh nhỏ. Bà cô
quá đáng yêu đó luôn mắng ta về việc ta lấy quá ít tiền bạc ở nhà băng. Ta

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.