TU VIỆN THÀNH PARME - Trang 278

— Anh đánh giá cao sự dè dặt của hắn, bá tước đáp. Hắn không muốn

trò ngông của hắn dây đến chúng ta, để sau này hắn kể cho nghe tin hay
đấy.

Nàng Fausta quá điên dại không biết giấu nỗi băn khoăn của mình;

sáng hôm sau buổi nhạc hội - trong đó nàng lấy mắt đưa tặng tất cả các điệu
hát cho chàng thanh niên cao lớn mặc quần áo đi săn - nàng nói với bá tước
M. về một người đeo đuổi vô danh.

— Cô thấy hắn ở đâu? Bá tước giận dữ hỏi.

— Ngoài đường phố, trong nhà thờ, nàng sửng sốt đáp. Rồi nàng lo

cứu vãn sự vô ý của mình hay ít nhất là đẩy cho M. lạc hướng, khỏi nghi
ngờ chính Fabrice. Nàng lao vào một cuộc mô tả vô tận về một người thanh
niên cao lớn tóc đỏ mắt xanh, chắc là một người Anh nào rất giàu có và rất
vụng về, hoặc là một ông hoàng. Bá tước M. vốn không phải là người sành
nhận xét, khi nghe đến tiếng ông hoàng bèn hình dung ngay đó là vị đông
cung thế tử công quốc Parme; điều ấy khiến ông sướng rơn vì tính hợm
mình. Thực ra chàng thanh niên rầu rĩ đó được năm sáu vị thái sư, thái phó,
giáo đạo v.v… gìn giữ, những vị này chỉ cho thế tử xuất cung sau khi đã
khai hội bàn bạc, cho nên khi được đến gần người phụ nữ nào dễ coi, chàng
cũng nhìn họ bằng đôi mắt kỳ quặc. Trong buổi nhạc hội ở lầu nữ công
tước, do địa vị của chàng, chàng được ngồi ở trên tất cả các thính giả khác,
trên một chiếc ghế bành riêng, chỉ cách nàng Fausta xinh đẹp ba bước, và
đôi mắt chàng khiến bá tước M. ngột ngạt vô cùng. Niềm tự đắc điên rồ và
thú vị có một ông hoàng là tình địch của bá tước làm vui nàng Fausta, nàng
lấy làm thú được xác định điều đó bằng hàng trăm chi tiết bịa ra một cách
ngây ngô.

— Dòng họ của anh - nàng nói với bá tước - cũng lâu đời như dòng họ

Farnèse của anh thanh niên đó chứ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.